Anh bị thương rồi!
Nhớ lại buổi sáng hôm đó, ngày mẹ cô làm phẫu thuật, trên đường anh đón cô từ nhà đến bệnh viện, cô ngửi thấy mùi máu tanh trên người anh.
Lúc đó cô cũng hỏi có phải bị thương không thì anh nói không.
Lúc ấy cô cũng không để ý đến điều đó.
Nhưng nghĩ kỹ lại, hoàn toàn có khả năng anh gạt cô đi công tác vì anh đã bị thương.
Mặc Trì Úy kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ đang nhìn mình chằm chằm, cài nhanh cúc áo, đi tới chỗ cô, ánh mắt đen sau nhìn cô: “Em tẩy trang xong rồi à?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu: “Vẫn chưa… Tôi đi ra lấy túi xách.”
Mặc Trì Úy thấy túi để trên sô pha thì cầm lấy đưa cho cô: “Trong túi có quần áo không?”
“Có.”
“Thay quần áo xong, tôi đưa em đi ăn tối.”
Đường Tâm Nhan nhận lấy chiếc túi nhưng vẫn đứng yên.
Hai mắt cô đỏ hoe nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn rất nghiêm túc: “Mặc Trì Úy, anh mau cởi áo ra.”
Mặc Trì Úy: “…”
Người đàn ông này trước nay, dù núi có sập xuống, mặt anh cũng không hề biến sắc, mà hôm nay anh đột nhiên sững sờ, mất mấy giây mới phản ứng lại được, môi mỏng nhếch lên ý cười, mang theo vài phần xấu xa: “Bà Mặc, nói chồng em cởi quần áo là vì em muốn anh rồi phải không?”
“Không phải, tôi muốn xem.”
Mặc Trì Úy bị những lời táo bạo của cô làm cho nghẹn.
Đôi tai đỏ ửng được tóc che giấu.
Đã lâu lắm rồi, anh không xuất hiện loại phản ứng như thế này.
Cô vợ nhỏ của anh rất có bản lĩnh.
Bàn tay to nắm chặt thành nắm đấm đưa lên che miệng, ho khan một tiếng, vẻ mặt có chút mất tự nhiên nói: “Ăn tối xong rồi cởi có được không?”
“Không được.” Anh càng che giấu, Đường Tâm Nhan càng nghi ngờ suy đoán trong lòng cô là thật, trong mắt cô hiện lên một tầng sương: “Mặc Trì Úy, cởi áo ra, để tôi xem xem.”
Thấy cô kích động tới nỗi sắp khóc, Mặc Trì Úy mới phản ứng lại, có lẽ không phải cô muốn nhìn cơ thể của anh, mà là do hành động lúc nãy của anh khiến cô nghi ngờ.
“Bà Mặc, em đừng lo lắng, trên người tôi không có dấu vết của phụ nữ.”
“Ai muốn xem trên người anh có chút dấu vết của phụ nữ nào không hả?” Cô buông túi xách trên tay xuống, kiễng chân cởi cúc áo sơ mi của anh ra.
Mặc Trì Úy bị hành động đột ngột của cô làm cho sửng sốt: “Bà Mặc …”
Anh bất lực thở dài, có lẽ cô đã đoán được anh bị thương.
Tính tình cô bướng bỉnh như vậy, nếu anh cứ giấu không cho cô xem, e rằng hai người vừa làm lành với nhau lại tiếp tục giận dỗi.
Anh nắm lấy tay cô, ánh mắt tối sầm lại: “Em có biết, cái giá mà em phải trả khi nhìn cơ thể chồng em là gì không?”
Đường Tâm Nhan không quan tâm cái giá cô phải trả là gì, cô chỉ muốn xem anh ấy có bị thương không mà thôi.
“Mặc Trì Úy, anh cởi áo sơ mi thôi mà, sao lề mà lề mề thế?” Cô trừng lớn hai mắt đỏ bừng, cuối cùng cũng được “cứng” một lần trước mặt anh.
Mặc Trì Úy đưa những ngón tay mảnh khảnh cởi cúc áo sơ mi mỏng manh ra, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô: “Bây giờ tôi cởi, buổi tối đến lượt em phải cởi.”
Đường Tâm Nhan bây giờ chỉ muốn nhìn thấy cơ thể của anh ngay lập tức, nào có quan tâm buổi tối có cởi hay không, vội vàng giậm chân: “Anh cởi mau lên!”
Mặc Trì Úy từ từ cởi cúc áo.
Nhìn thấy bộ ngực rắn chắc và sạch sẽ cùng cơ bụng cuồn cuộn của anh, Đường Tâm Nhan cắn môi: “Cởi áo ra, tôi muốn nhìn đằng sau!”
Nha đầu này thực sự sẽ không dừng lại cho đến khi đạt được mục đích của mình.
Anh thở dài, cởi bỏ áo sơ mi trắng trên người.
Đường Tâm Nhan lập tức đi vòng ra phía sau, nhìn thấy vết thương đáng sợ từ xương bả vai đến sau lưng vừa mới kết vảy liền lại, tim cô như thắt lại, nước mắt cô rơi xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...