Đôi mắt của anh sâu thẳm như một dòng xoáy nguy hiểm, như muốn nuốt chửng cô vào trong.
Đường Tâm Nhan không dám nhìn anh quá lâu, sau vài giây, cô quay mặt đi, giơ tay vén một lọn tóc từ má ra sau tai, khuôn mặt bị đầu ngón tay chạm vào hơi nóng lên.
Giang Na Nhi nhìn thấy cảnh này trong mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Con cáo già!”
Hiện tại vẫn đang ở phim trường mà cô ta còn to gan trắng trợn câu dẫn Mặc Trì Úy bằng ánh mắt! Đúng là đồ không biết xấu hổ!
Mình không tin Mặc Trì Úy đã có Kiều Phi Nhi rồi mà vẫn ra mặt giúp Đường Tâm Nhan.
Hôm nay Mặc Trì Úy đến đây, hẳn là để vạch rõ ranh giới với cô ta, nếu không, anh ta sẽ không ngồi yên ở đó, không nói một lời.
Giang Na Nhi càng nghĩ càng thấy rất có khả năng này, khóe miệng không khỏi lộ ra nụ cười dương dương tự đắc.
Đường Tâm Nhan ngồi trên chiếc ghế nhỏ, tập trung đọc kịch bản, cố gắng không để mình phân tâm.
Nhưng nơi đâu có anh xuất hiện, cô liền cảm thấy toàn thân không được tự do thoải mái.
Rõ ràng là không khí trên núi rất trong lành và dễ chịu nhưng vì sự có mặt của anh, cô cảm thấy không khí xung quanh mình trở nên loãng hơn.
Cô không thể đọc vào đầu bất kỳ từ nào trong kịch bản.
Mặc Trì Úy gạt nhẹ tàn thuốc ở đầu ngón tay, nhìn người con gái đang mặc trang phục quay phim ngồi quay lưng về phía mình, ánh mắt anh trầm mặc và sâu thẳm.
Đường Tâm Nhan liếc nhìn người đàn ông phía sau từ khóe mắt, từ lúc ban nãy, khi cô nhìn anh chăm chú, ánh mắt của anh luôn đổ dồn trên người cô.
Nóng rực và không hề che giấu.
Cô bị anh nhìn đến nỗi da đầu tê rần rần, như ngồi trên đống lửa.
“Tâm Nhan, cậu làm sao vậy?” Diệp Nhiễm nhìn thấy trên chóp mũi của Đường Tâm Nhan lấm tấm mồ hôi, lấy khăn giấy ra lau cho cô: “Có phải là chồng cậu đang ở đây nên cậu thấy căng thẳng đúng không?
Đường Tâm Nhan phủ nhận mà không cần suy nghĩ: “Không đời nào!”
Không muốn lại bị ảnh hưởng bởi anh nữa, cô đeo tai nghe vào, vừa đọc kịch bản vừa nghe nhạc.
Nửa tiếng sau.
Đạo diễn Hầu yêu cầu Đường Tâm Nhan và Giang Na Nhi tiếp tục quay.
Sau khi nói với hai người về tình tiết mới được sửa đổi, Giang Na Nhi lắc đầu nguầy nguậy: “Tại sao tôi lại phải lăn từ trên núi xuống? Tôi không muốn.”
“Nếu như cô không làm theo kịch bản, tức là cô vi phạm hợp đồng.” Đạo diễn Hầu không muốn nói gì thêm với Giang Na Nhi: “Khẩn trương lên, nếu cô cứ lề mà lề mề thế này, trời sẽ tối đấy.”
Đạo diễn Hầu là một đạo diễn nổi tiếng trong giới, nếu đắc tội với anh ta, Giang Na Nhi đừng mong nghĩ tới sẽ được đóng phim của anh ta.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi bước lên sườn núi.
Không có ai hướng dẫn cô ta nên khi lăn xuống núi, cánh tay, toàn thân và thắt lưng của cô ta đều bị thương, cô ta đau đến mức quên cả lời thoại.
Lại là “no good”, quay lại.
Sau khi quay đi quay lại vài lần, Giang Na Nhi cảm thấy xương cốt gần như rã rời nhưng đạo diễn Hầu vẫn không hài lòng, hết lần này đến lần khác bắt cô ta quay lại.
Quay đến lần thứ mười, Giang Na Nhi chợt hiểu rằng Mặc Trì Úy đến đây là để trút giận cho Đường Tâm Nhan.
Cô ta cho rằng mình đã làm rất tốt nhưng đạo diễn Hầu vẫn không hài lòng, rõ ràng đây là chỉ thị của Mặc Trì Úy.
Quay đến lần thứ mười bốn, Giang Na Nhi cảm giác cô ta đã bước một chân vào quỷ môn quan, toàn thân từ trên xuống dưới, chỗ nào cũng là vết thương, cảm giác trước ngực như có tảng đá lớn đè nặng tới nỗi thở không nổi.
Đến lần thứ mười lăm, đạo diễn Hầu cuối cùng cũng hô dừng lại, ngay khi cô đang nghĩ phân cảnh này đã trôi qua, giọng nói lạnh lùng của Mặc Trì Úy lại vang lên: “Đạo diễn Hầu, đã muộn rồi, cảnh này để ngày mai hãng quay tiếp.
Tối nay tôi sẽ mời cả đoàn đi ăn.”
Giang Na Nhi toàn thân tràn ngập máu lạnh, cô ta nhìn Mặc Trì Úy sắc mặt tái nhợt, muốn nói gì đó, trợ lý liền ôm cô ta lại nói nhỏ: “Chị Na Nhi, sau này chị đừng gây chuyện với Đường Tâm Nhan.
Cô ta bây giờ đã có người chống lưng đằng sau rồi, chị không còn là đối thủ của cô ta nữa đâu ”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...