Nghe thấy Mặc Trì Úy ra lệnh cho cô, Đường Tâm Nhan không những tức giận mà còn cảm thấy nực cười.
Ngay cả những đôi vợ chồng đến với nhau bằng tình yêu cũng sẽ cho cả hai một không gian thoải mái nhất định, không can dự quá nhiều.
Càng đáng nói hơn, cô và anh còn không đến mức đấy.
Tại sao anh lại ra lệnh và can dự đến cuộc sống cô? Chẳng lẽ trong cuộc đời cô không thể nói quá hai câu cùng người khác giới khác trừ anh ra? Đây là quá bá đạo, quá chuyên chế rồi.
Hít sâu một hơi, cô nhếch môi cười nhìn anh: “Vậy em nói anh sau này không được nói chuyện với người phụ nữ khác, anh có làm được không?”
Anh lạnh lùng chỉ đáp lại cô bằng một chữ: “Được.”
Đường Tâm Nhan chỉ muốn trả lời anh bằng một tràng cười mà thôi.
Mũi hít hít, cô đột nhiên ngửi thấy mùi nước hoa thoang thoảng.
Cô không bao giờ xịt nước hoa, mà anh đương nhiên sẽ không dùng nước hoa của phụ nữ.
Chẳng trách anh đột nhiên hút thuốc, chắc là vì muốn che giấu mùi nước hoa trên người.
Nếu như đoán không sai, mùi nước hoa trên người anh chắc là của Kiều Phi Nhi.
Đột nhiên cô cảm thấy vô cùng ấm ức, tất cả những lời muốn chất vấn anh đều bị nuốt trở lại vào trong họng.
Đầu tiên là trêu đùa Kiều Phi Nhi, bây giờ là trêu đùa cô.
Tên khốn kiếp này!
Tâm trạng không được tốt nên những lời nói ra đương nhiên không thể nào dễ nghe: “Anh có thể gạt em như thế nào cũng được, nếu như em nói anh không được nói chuyện với Kiều Phi Nhi, anh làm được không?”
Đôi mắt đen của Mặc Trì Úy hơi nheo lại, đường nét lộ ra một chút sắc bén: “Em quen Kiều Phi Nhi?”
Anh không trả lời, đổi lại còn hỏi ngược lại cô.
Đường Tâm Nhan cắn răng, quyết định nói rõ ràng với anh: “Mùi nước hoa trên người anh không phải là của Kiều Phi Nhi sao? Quan hệ của hai người thân thiết nhỉ?”
Nghe thấy lời chất vấn của cô, nét cười ẩn hiện giữa đôi lông mày ảm đạm của anh, tâm trạng cũng thoải mái lên một chút.
Chẳng trách thái độ vừa rồi của cô như vậy, hóa ra là do nhìn thấy anh và Kiều Phi Nhi khoác tay nhau trong sảnh tiệc.
Đang định mở miệng, lại nghe thấy cô tiếp tục giọng nói lạnh nhạt, nói rất thấp: “Nếu như anh thích Kiều Phi Nhi thì có thể nói rõ ràng với em, em sẽ không làm kỳ đà cản mũi hai người đâu.”
Lông mày Mặc Trì Úy hơi rung lên, một tia lạnh lùng hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của anh: “Em nghĩ như vậy sao?”
“Nếu không thì sao? Anh vẫn để cho em suốt ngày ở bên bám lấy không buông như vậy sao? Xin lỗi, anh vẫn chưa đến mức khiến em một lòng một dạ như vậy, không thể nào.”
Cô càng nói, sắc mặt anh càng đen đi.
Mưa bão cuồng phong cứ vậy kéo tới.
“Mặc Trì Úy, anh thực không cần phải lừa dối hay giấu diếm em cái gì, chỉ cần một câu nói của anh, em bây giờ có thể cùng anh ra cục dân chính làm đơn ly hôn.”
Cô vẫn luôn không rõ tại sao anh lại muốn nhanh chóng kết hôn với cô, không lẽ vì Kiều Phi Nhi vẫn chưa đến tuổi kết hôn, xong lại bị gia đình hối thúc lập gia đình nên mới tìm cô làm bia đỡ đạn?
Mặc Trì Úy mím chặt đôi môi mỏng sắc bén của mình, nắm chặt lấy chiếc cằm của Đường Tâm Nhan, ánh mắt ảm đạm lạnh lùng: “Em nghĩ anh với Kiều Phi Nhi như vậy sao? Thậm chí còn muốn ly hôn?”
Anh biết rằng, muốn trong vòng một thời gian ngắn khiến cô yêu anh là không thể.
Nhưng anh nghĩ rằng, qua một đoạn thời gian ở bên nhau, cô nhất định sẽ có chút gì đó lưu luyến đối với anh.
Mà bây giờ, hai chữ ly hôn này, từ miệng cô thốt ra dễ dàng như vậy.
Đường Tâm Nhan không cảm thấy quai hàm của mình bị đau đớn gì, cứ nhìn thẳng vào đôi mắt u ám của anh: “Phải, em còn phải chúc anh hạnh phúc đến già.”
Một nụ cười nở trên khuôn mặt đẹp trai và lạnh lùng của Mặc Trì Úy.
Nhìn thấy nụ cười như vậy, Đường Tâm Nhan vừa cảm thấy nguy hiểm vừa thấy sởn gai ốc.
“Anh cười cái gì?” Cô run người trừng mắt nhìn anh.
Mặc Trì Úy cất giọng nói lạnh lùng, không có chút ấm áp gì: “Hóa ra, anh trong trái tim của em cái gì cũng không phải, được, được lắm!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...