Đường Tâm Nhạc bị Phượng Cừ nói đến đỏ mặt tía tai.
Biểu hiện của cô rõ ràng như vậy sao? Cô rõ ràng đã kiềm chế nét mặt của mình, không biểu lộ quá nhiều cảm xúc khi nhìn thấy Mặc Trì Úy đến đây, Phượng Cừ làm sao mà nhìn ra được chứ?
Như là nhìn thấu được suy nghĩ của cô, Phượng Cừ hất cằm lên chỉ về hướng Mặc Trì Úy: “Tổng giám đốc Mặc sẽ không hiểu lầm chúng ta chứ? Cần tôi giải thích giúp em không?”
“Anh ấy không phải đến tìm tôi đâu, anh thực sự nghĩ nhiều rồi.”
Nhìn thấy ánh mắt của cô hiện lên sự mất mát, Phượng Cừ không hỏi thêm câu nào nữa.
Hai người hướng ra biển cả trò chuyện hồi lâu, Phượng Cừ bị một nhà sản xuất gọi qua bên đó.
Đường Tâm Nhạc quay trở lại sảng tiệc, định tìm Diệp Nhiễm để cùng đi về, nhưng nhìn xung quanh cũng không thấy bóng dáng cô ta đâu.
Diệp Nhiễm đến góc nào đó để ngắm biển rồi hả?
Đường Tâm Nhạc lấy một ly nước hoa quả ngồi trên ghế sô pha trong khu vực sảnh chờ Diệp Nhiễm, mắt vô ý nhìn sang đôi nam nữ đang được chú ý trong sảnh tiệc.
Khi liếc nhìn một vài người đàn ông mặc vest, tinh thần cô hơi đơ lại.
Còn chưa kịp thu ánh mắt lại, người đàn ông đang quay lưng đột nhiên quay lưng lại và nhìn về hướng cô.
Bộ vest chỉnh tề, khuôn mặt tuấn tú, khí chất lạnh lùng, tỏa sáng dưới ánh đèn pha lê chói lọi, xa hoa khiến con người ta khó mà dời mắt đi chỗ khác.
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt mơ hồ của cô, sâu thẳm và u ám giống như giếng nước ngàn năm, bình lặng và nguy hiểm.
Cô mím môi, định thu hồi ánh mắt nhưng anh đã trước một bước lần nữa quay đầu lại nói chuyện với những người xung quanh.
Đường Tâm Nhan thở phào nhẹ nhõm nhưng cũng có chút mất mát.
Sau khi uống hết một ly nước trái cây, bụng dưới của Đường Tâm Nhạc có hơi đau.
Sau khi hỏi phục vụ rằng nhà vệ sinh ở tầng hai, cô bước lên.
Đi vệ sinh xong, rửa tay, cô mở cửa ra, chuẩn bị ra ngoài thì đột nhiên có một bóng đen lao tới.
Đường Tâm Nhạc bị dọa, cả người lùi lại trong vô thức.
Đợi khi cô kịp phản ứng lại, của nhà vệ sinh đã bị đẩy ra, ngay cả khóa cửa cũng bị rơi xuống.
Bữa tiệc ngày hôm nay có rất nhiều phóng viên đến chụp hình, nếu như Mặc Trì Úy bị chụp đúng lúc đột nhập vào nhà vệ sinh nữ, có lẽ ngày mai cô và anh sẽ xuất hiện lên trang nhất.
Cơ thể mảnh mai lùi lại cho đến khi chạm tới bệ rửa mặt.
Cơ thể to lớn và lãnh đạm của người đàn ông tiến đến gần cô.
Nhà vệ sinh vốn chỉ dành cho một người, anh vừa bước vào, không gian dường như trở nên chật chội và không khí trở nên loãng hơn.
Đường Tâm Nhạc muốn thoát ra theo bản năng.
Nhưng cô còn chưa bước được vài bước, người đàn ông đã siết chặt cổ tay cô.
Anh hất mạnh, eo của cô bị đập xuống bệ rửa mặt, thắt lưng đau đến mức hít một hơi.
Vốn dĩ lúc đầu chỉ hơi tức giận với anh, nhưng bây giờ càng đau thì càng trở nên tức giận hơn.
“Mặc Trì Úy!”
Người đàn ông đột nhiên tiến đến gần cô, lồng ngực rắn chắc áp vào lồng ngực mềm mại của cô, cơ thể hai bên dính chặt vào nhau.
Đôi lông mi dài và mảnh của cô rung lên hai lần, ngước mắt lên nhìn chằm chằm người đàn ông có đôi mắt lạnh như băng như đang muốn nuốt chửng lấy cô.
Hai tay đặt lên bờ ngực rắn chắc, cố gắng đẩy anh ra, nhưng vẫn như một bức tượng không có bất kỳ sự di chuyển nào.
Anh mím chặt đôi môi sắc bén, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
Không phải là nhìn thấy cô và Phượng Cừ nói chuyện với nhau trên boong tàu nên cảm thấy khó chịu với cô rồi chứ?
A, không lẽ chỉ có anh và Kiều Phi Nhi mới được phép mập mờ với nhau, còn cô không được phép nói chuyện với những nam diễn viên quá hai câu? Hơn nữa, cô và Phượng Cừ là vô cùng trong sạch, không có gì đáng xấu hổ cả.
Không giống anh, rõ ràng không đi công tác, nói dối cô rồi đi hẹn hò với Kiều Phi Nhi ở một nhà hàng tây.
“Mặc Trì Úy, chỗ này là nhà vệ sinh nữ, anh muốn đi vệ sinh thì sang phòng kế bên.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...