Con gái mà, luôn có chút rụt rè.
Mặc dù lúc đầu là cô chủ động dọn ra khỏi chung cư của anh chuyển về nơi này nhưng lúc đó, cô đối với anh không có quá nhiều cảm giác, không muốn xuất hiện quá nhiều bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại cô cảm thấy mối quan hệ của hai người đã thân mật hơn.
Ít nhất, hai bên đều đã đặt đối phương ở trong lòng.
Nhưng mà anh lại không đưa cô về chỗ của anh.
Đầu ngón tay buông xuống bên hông, hơi hơi nắm tay lại, không có đem sự biến hóa về tình cảm tế nhị ở trong lòng biểu hiện ra trên nét mặt.
Cô cười hướng về phía anh gật gật đầu: “Ừm, vậy em đi lên đây, anh cũng quay về nghỉ ngơi sớm một chút.”
Anh kéo lấy tay cô, hôn lên mu bàn tay: “Anh nhìn thấy em bật đèn sáng lên rồi mới đi.”
Trước khi Đường Tâm Nhan rời đi, nhìn thấy ánh mắt của anh luôn nhìn chăm chú vào cô, con ngươi hẹp vừa đen vừa có sự mong chờ, lại liếc mắt nhìn gạt tàn thuốc đầy ắp đầu thuốc lá, tâm trạng phức tạp mà rời đi.
Cô không hiểu anh, cũng nhìn không thấu được anh.
Anh khiến cho cô cảm thấy lúc hạnh phúc ngọt ngào, cô sẽ có cảm giác như cơ thể bồng bềnh như đám mây, cả người đều lâng lâng.
Nhưng mà lúc cô nhìn không thấu anh, lại cảm thấy anh cách cô rất xa, không phải là xa ở khoảng cách mà là xa ở trong tim.
Mặc Trì Úy nhìn bóng lưng Đường Tâm Nhan rời đi, cho đến khi cô biến mất sau cánh cửa chung cư, tầm mắt của anh mới chuyển đến tầng nhà mà cô ở.
Ước chừng mấy phút sau, phòng khách mới sáng đèn.
Cô đi đến ban công, cách một khoảng cách xa vẫy tay về phía anh
Anh nhìn bóng hình vừa xa vừa mơ hồ, trong tâm anh tràn ra một thứ tình cảm mà đến bản thân anh cũng không rõ.
Đường Tâm Nhan đứng ở phía ban công, cho đến khi Mặc Trì Úy lái xe rời đi, biến mất trong tầm nhìn của cô, một lúc lâu sau cô mới hồi thần.
Có lẽ là do ngủ một giấc rồi, tinh thần cô khá tốt, phát ngốc hồi lâu, cô mới quay trở về phòng khách.
Đi đến trước di ảnh của bố, cô thắp lên ba nén hương.
Nhìn hình dáng người đàn ông anh tuấn trầm ổn, giọng nói của cô nhẹ nhàng ấp úng: “Bố, hôm nay anh ấy đưa con về, nhưng không có lên lầu, lần sau anh ấy đến, con sẽ bảo anh ấy lên nhà để bố xem xem anh ấy có tốt hay không?”
Nghĩ đến cái hôn nhiệt tình ngọt ngào trong bệnh viện, khóe miệng cô không tự giác mà cong lên một nụ cười, hai tay ôm hai bên má, đắm chìm như thiếu nữ đang trong tình yêu ngọt ngào: “Mặc dù con không hiểu anh ấy nhưng anh ấy đối với con rất tốt, vì phẫu thuật của mẹ, anh ấy không quản tính mạng tham gia cuộc đua xe ở chợ đêm, sau khi lấy được nhẫn còn đích thân đi tìm bác sĩ James.”
Nói một hồi, mày nhỏ thanh tú của cô lại nhăn lại: “Nhưng con cảm thấy anh ấy có chuyện gì đó, so với những người cùng tuổi thì ổn trọng thâm trầm hơn nhiều.
Có lúc con từ trên người anh ấy nhìn thấy sự u buồn, con cảm thấy trọng trách mà anh ấy phải mang rất nặng nề và áp lực, nhưng anh ấy từ trước đến giờ đều không nói với con, con cũng không biết suy nghĩ trong nội tâm của anh ấy.
Bố, con cảm thấy con đắm chìm trong tình cảm rồi, bố ở trên trời nhất định phải phù hộ cho tình cảm của con và anh ấy được thuận lợi, được không bố?”
Bệnh viện.
Tiêu Dực nhìn thấy miệng vết thương sau lưng Mặc Trì Úy lại lần nữa vỡ ra một mảnh huyết nhục mơ hồ thì cau mày tặc lưỡi: “Đại ca, anh rõ ràng biết bản thân bị thương, còn làm cái gì vậy, lái xe cái gì? Tôi khiến cánh tay anh không thể hoạt động lung tung nữa bây giờ.
Anh nhìn xem, vết thương lại chảy máu rồi.”
Mặc Trì Úy mặt trầm xuống: “Nhìn không thấy.”
“Nhìn không thấy chẳng lẽ không cảm nhận được sao? Con người anh làm bằng sắt à? Không biết đau hả?” Tiêu Dực nhún nhún vai: “Tôi thấy hay là nói với Tiểu Nhan đi, để cô ấy trông coi anh.”
“Không được nhiều chuyện, về sau tôi sẽ chú ý.”
“Tôi khuyên anh mấy ngày này vẫn là cách Tiểu Nhan một chút, miễn cho cậu nhìn thấy cô ấy lại giống như con sói ác nhìn thấy dê béo vậy.”
Mặc Trì Úy: “Anh có thể im miệng không được không?”
“Được thôi, dù sao cơ thể cũng là của anh, anh tự xem xét mà làm.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...