Đường Tâm Nhan nhìn cổ tay mình bị anh bóp đến mức in hằn vết thâm tím, co người lại, cúi đầu, vội vàng chạy ra khỏi hang động.
Mặc Trì Úy cũng vội vàng đứng dậy kéo lấy khuỷu tay ở một cánh tay khác của cô, nhưng vừa mới chạm vào cô liền bị cô giật mình phản ứng mạnh mẽ hất ra: “Anh đừng động vào em!”
Vừa nãy lúc anh mất khống chế thực sự quá đáng sợ.
Đến bây giờ trong lòng cô vẫn chưa hết sợ hãi.
Với lại đó chỉ mới chỉ là bị anh bóp chặt cổ tay mà đã đau đến sắp gãy đôi ra rồi.
Mặc Trì Úy nhìn thân hình nhỏ bé của cô đang run lên, lông mày nhíu chặt lại: “Xin lỗi, anh nằm mơ thấy ác mộng, tinh thần không tỉnh táo nên mới làm em bị thương.”
Anh đã rất lâu rồi không nằm mơ thấy ác mộng, chính anh cũng không biết vì sao mà đêm nay lại mơ thấy, hơn nữa còn mất kiểm soát mà làm cô bị thương. Đường Tâm Nhan nghiêng đầu, nhìn ánh mắt tội lỗi và tự trách của anh, sắc mặt hơi tái nhợt, trái tim cô thoáng chốc mềm lại.
Cô lắc đầu: “Em biết anh không cố ý, anh bị sốt rồi, em muốn ra ngoài xem ở đây có nước không.”
Mặc Trì Úy lại kéo tay cô, cô lưỡng lự một chút, tuy rằng cô vẫn còn có chút sợ hãi nhưng cuối cùng vẫn không rút tay về, tùy ý để anh nắm lấy.
Nhìn thấy cổ tay trắng nõn của cô bị mình bóp trở nên thâm tím, thái dương của anh giật lên thình thịch, buông tay cô ra, cái gì cũng không nói, bước mấy bước lớn đi ra bên ngoài.
“Mặc Trì Úy, anh đi đâu đó?” Đường Tâm Nhan đuổi theo ra ngoài, nhưng anh bước đi rất nhanh, chưa được một lúc, bóng dáng của anh đã biến mất nơi rừng núi tối đen.
Trái tim của Đường Tâm Nhan hơi thắt lại.
Nửa đêm nửa hôm rồi, anh còn muốn đi đâu? Đây là anh muốn bỏ cô lại một mình trong hang động sao?
Cô không quay vào trong hang động mà luôn ngồi xổm ở bên ngoài, khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ trôi qua, trong rừng sâu mờ mờ ảo ảo mới truyền tới một chút tiếng động.
Rõ ràng là bị tiếng gió ngăn cách không thể nghe được rõ nhưng cô vẫn có thể phân biệt được tiếng chân của anh.
Cô lập tức đứng dậy, nhưng vì ngồi xổm quá lâu chân bị tê nên cả người cô bị té ngã xuống nền đất.
Có lẽ là nghe thấy tiếng cô kêu lên nho nhỏ, người đàn ông đang đi từ trong rừng ra lập tức bước nhanh hơn.
Anh bước vài bước là đã đến trước mặt cô, anh đỡ cô từ trên mặt đất đứng dậy, khàn giọng hỏi: “Không sao chứ?”
Đường Tâm Nhan lắc đầu, nhìn gương mặt anh tuấn ôn nhu của anh, cô hơi ngẩn người: “Anh vừa đi đâu thế?”
Anh đỡ cô đi vào trong hang động: “Anh đi tìm một ít thảo dược giúp lưu thông máu và làm tan máu đọng.”
Anh xé một mảnh vải nhỏ từ chiếc áo phông, gói thảo dược đã được vò nhuyễn đắp lên vết thương trên cổ tay của cô.
“Có lẽ Giản Thành rất nhanh sẽ tìm được chúng ta, trước tiên cứ dùng tạm cái này, đợi chúng ta thoát được khỏi đây rồi sẽ đi mua thuốc bôi.”
Nhìn anh cẩn thận giúp cô xử lý vết bầm tím, tâm trạng của Đường Tâm Nhan có chút trầm mặc và phức tạp không nói ra thành lời.
Dường như anh không muốn nói cho cô biết anh rốt cuộc đã mơ thấy ác mộng gì mà lại mất khống chế đến như vậy.
Hay là, có lẽ, cô vẫn chưa đủ để bước vào trong trái tim anh, vẫn chưa có tư cách để tìm hiểu chuyện của anh?
Mọi chuyện xảy ra với cô, anh đều biết rõ ràng, ở trước mặt anh cô giống như một tờ giấy trắng.
Còn cô đối với anh, ngoại trừ biết được mẹ anh không còn trên đời thì đến anh có những người bạn nào, người thân ra sao, làm ở công ty nào, làm công việc gì, cô đều không hề hay biết.
Càng nghĩ cô càng thấy mờ mịt liền dứt khoát không muốn nghĩ tới nữa.
Giúp cô đắp thuốc xong, anh ngước mắt, ánh mắt đen sâu thẳm nhìn cô: “Anh xin lỗi.”
Đường Tâm Nhan mím môi cười nhẹ: “Anh cũng không muốn mà, em không trách anh.”
Anh vươn tay muốn ôm cô vào lòng nhưng lưỡng lự vài giây, vẫn là không ôm cô nữa.
Anh mím môi: “Em ở bên trong nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài trông, đợi Giản Thành đến, anh sẽ gọi em.”
Đường Tâm Nhan làm sao mà ngủ nổi, xoay người mấy lần liền, sau đó vẫn là không kìm được mà đi ra bên ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...