Biên soạn: Đức Uy -
Đáy mắt Trương Uy lóe lên một tia âm vụ lạnh lẽo, "A, Cung thiếu gia, đừng nóng, tao dĩ nhiên là sẽ không quên phần mày đâu!"
Trước đây, tiểu tử thúi này làm nhục hắn, ngày hôm nay hắn nhất định phải đòi lại công bằng!
Diệp Mộ Phàm nhất thời nổi giận: "Cung Húc! Ai cho cậu đi ra ngoài!"
Cung Húc cởi áo khoác trên người ném sang một bên, "Đệt! Lũ chó đó đã đến tận cửa đập thẳng vào mặt chúng ta, tôi làm sao lại có thể co đầu rút cổ trốn ở bên trong? Không phải chỉ là đánh nhau thôi sao! Đánh thì đánh! Ai sợ ai!"
Diệp Mộ Phàm quả thật là muốn sứt đầu bể trán, tính tình của tên này sao lại giống như pháo hoa vậy cơ chứ, cứ đụng vào là nổ đùng đùng!
Diệp Mộ Phàm cắn răng, "Diệp ca bảo cậu tốt nhất đợi ở bên trong, không cho phép ra ngoài!"
Cung Húc nhìn một mảnh hỗn độn ở phim trường, sắc mặt âm vụ, "Lần này anh có chuyển lời của Diệp ca cũng vô ích!"
Hắn không thể bởi vì việc của riêng mình mà làm liên lụy đến toàn bộ đoàn làm phim...
Cung Húc nói xong liền muốn lao ra ngoài, tự mình giải quyết xung đột.
Lúc này, Lạc Thần ở bên cạnh mở miệng nói tỉnh queo, "Diệp ca đây là thương tiếc cậu, sợ cậu bị thương..."
Câu "Diệp ca thương tiếc cậu" này, trong nháy mắt đã khiến cho Cung Húc dừng bước lại.
Lạc Thần thừa cơ hội này đem hắn ta kéo ngược trở lại, tiếp tục mở miệng nói, "Huống chi cậu còn là vai chính, nếu cậu bị thương, ảnh hưởng đối với cả đoàn làm phim sẽ còn nghiêm trọng hơn! Đạo cụ dụng cụ đều chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất chính là cậu, biết chưa?"
Diệp Mộ Phàm ở bên cạnh, quả thật là nghe được mà lệ rơi đầy mặt. Nhìn đi nhìn lại, vẫn luôn là Lạc Thần đáng yêu hiểu chuyện biết bao nhiêu!
Tính khí hăng tiết vịt này của Cung Húc, không thể sửa đổi một chút nào sao?
Ở đối diện, Trương Uy thấy Cung Húc dừng bước không tiến lên, nhất thời trên mặt đầy vẻ giễu cợt, "Thời điểm trước đây mày cướp đi nữ nhi của tao không phải là lớn lối lắm hay sao? Thế nào giờ lại biến thành con rùa đen rúc đầu rồi?"
"Mày mới là con rùa đen rúc đầu!" Cung Húc rống giận.
Diệp Mộ Phàm rất sợ Cung Húc lại không kiềm chế được, vội vàng kéo hắn lại, "Cung Húc, nhịn một chút, Diệp Bạch đang dẫn người chạy tới!"
Cung Húc hít sâu một hơi, "Họ Trương, mày chờ đó cho tao!"
Trương Uy nhất thời cười to, "Yo, ngu vãi nồi, còn tự coi mình là Cung gia Nhị thiếu gia cơ đấy! Tao nói cho mày biết, tao là cung bọ cạp, một khi mày đã chạm tới lòng tự ái của tao, cho dù là ông già mày hôm nay tới đây, cũng không cứu được mày!"
Cung Húc tức giận nhảy cỡn lên mắng chửi, "Ông già tao thì nhằm nhò gì! Tao con mịa nó nói cho mày biết, hậu trường hiện tại của tao so với ông già nhà tao còn trâu bò hơn! Mày chờ đó, lão đại tao dẫn người tới, mày nhất định phải chết! Lúc đó tao xỏ mày lên làm bọ cạp chiên bơ!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Cái tên này...
Ông già hắn nếu như nghe được lời này, sợ là sẽ tức muốn chết…
Trương Uy cười to không ngớt: "Ha ha ha ha... Ui dào, tao thật sợ mày đó nha!"
Đám côn đồ bên cạnh cũng cười đầy âm dương xú khí chế giễu, "Cung Nhị thiếu gia, lão đại của cậu là ai? Chẳng lẽ lại là cái tên tiểu bạch kiểm gọi là Diệp Bạch đấy chứ?"
"Ha ha ha ha ha ha... Quá khôi hài!"
Trương Uy đặt mông ngồi xuống ghế dựa mềm, "Được á, tao chờ, tao ngược lại muốn nhìn một chút xem, vị lão đại trâu bò mà mày nói, có thể dẫn người nào tới để đối phó với tao!"
Biểu tình của Trương Uy hoàn toàn yên tâm, như có chỗ dựa vững chắc.
Vào lúc này, cách đó không xa bỗng truyền tới tiếng kinh hô đầy hưng phấn của mấy người nhân viên, "Đến rồi, đến rồi! Diệp ca đến rồi!"
"Quá tốt rồi! Chỉ cần là Diệp ca tới rồi, khẳng định sẽ không có việc gì!"
Nương theo thanh âm huyên náo của đám người, một chiếc xe màu trắng ở ven đường chầm chậm đi tới.
Tất cả các nhân viên của đoàn làm phim đều kích động hướng về phía chiếc xe nhìn sang.
Nhất là Lạc Thần, Cung Húc, Đông Tử, những người luôn một mực đi theo Diệp Bạch từ trước tới giờ. Diệp Bạch đối với bọn họ mà nói, cơ hồ không gì là không thể! Không có sự tình nào mà anh ta không thể giải quyết được cả!
Cho nên, vừa nhìn thấy xe của Diệp Bạch xuất hiện, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Trương Uy thấy vậy, hai con ngươi híp lại, trước kia Diệp Bạch làm cho Quang Diệu, cho nên hắn cũng coi như biết chút chút, nghe nói hắn ta quả thật là có mấy phần tà tính...
Chẳng lẽ hắn thật sự có thể mời được người lợi hại đến trợ giúp!?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...