Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
Mẹ... Mẹ?
Diệp Oản Oản chỉ cảm thấy giống như có chín tiếng sấm hướng về phía nàng bổ xuống.
Đồng thời, trong óc nàng tất cả các dây thần kinh đều bắt đầu hoạt động hết mức…
Đứa nhỏ này nói chính mình là họ Nhiếp, hơn nữa mới vừa xuất hiện đã khiến nàng có cảm giác rất quen thuộc, hiện tại lại đột nhiên nói với nàng, hắn là con trai của nàng...
Mà nàng tuyệt đối không có khả năng có con trai nha!
Cho nên...
Chuyện này... Đứa nhỏ này... Chẳng lẽ chính là... Cháu trai mà tên Nhiếp Vô Danh đã từng nhắc tới!!!

Tình hình trước mắt quá mức hỗn loạn, nàng mặc dù có hoài nghi, nhưng căn bản không rảnh mà suy nghĩ nhiều.
Nàng chỉ thông qua cuộc gọi video khi trước mơ hồ gặp qua đứa bé kia, khi đó không thể hoàn toàn thấy rõ được tướng mạo của hắn. Cộng thêm đứa nhỏ này hôm nay trang điểm ăn mặc hoàn toàn bất đồng với một thân tối om khi đó, cho nên nàng chẳng qua chỉ là cảm thấy quen thuộc, nhưng thực sự hoàn toàn không nhận ra được!
Quan trọng nhất là, con mịa nó con hàng Nhiếp Vô Danh kia căn bản là không hề thông báo trước lấy một câu để cho nàng chuẩn bị!
Nói tóm lại, nàng mới rồi hoàn toàn không hề hoài nghi đứa nhỏ này cùng cháu ngoại trai của Nhiếp Vô Danh cùng một người!
Vào giờ phút này Diệp Oản Oản ngơ ngác nhìn tiểu tử trước mắt, quả thật là sắp muốn điên rồi!
Nhiếp Vô Danh cái tên ngu ngốc kia! Làm sao lại hoàn toàn không thông báo cho nàng một tiếng! Nàng một chút chuẩn bị cũng không có! Có ai tới nói cho nàng biết…hiện tại phải làm sao đây?!
Quá không đáng tin cậy, trực tiếp mặc kệ quăng cho nàng tự xử như vậy!
Lúc này tiểu nãi oa vẫn như cũ đưa cánh tay nhỏ, đứng ở trước gót chân của nàng, ngước đầu nhỏ nhìn nàng.
Nhìn tay nhỏ của cậu bé đưa ra giữa không khí, Diệp Oản Oản thần sắc khẽ run, trong lòng không hiểu sao lại mềm nhũn, đưa tay ra khẽ nắm chặt lấy cánh tay nhỏ núc ních mềm mại của cậu bé: "Chào con..."
Cậu bé nhìn chằm chằm cánh tay nhỏ được nhẹ nhàng cầm lấy, mấp máy môi, khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm giác dường như trở nên càng khả ái hơn rồi.
Hai người hộ vệ sau lưng không hẹn mà cùng liếc nhau một cái, tiểu thiếu chủ lại có thể...cho phép người khác đụng chạm vào mình...
Một bên Đường Bân cùng Tống Cường mới từ trong trạng thái tinh thần bị kích thích khôi phục lại, lại trải qua một trận kích thích kế tiếp, đã hoàn toàn sợ ngây người.
Ta đi! Tiểu nãi oa oa này, lại có thể...lại có thể là…con trai của chủ nhân!!!

Chủ nhân lại có thể con trai lớn như vậy rồi hả?
Hơn nữa chủ nhân người…thật giống như ngay cả con ruột của mình cũng chưa nhận ra được?
Thật không hổ là chủ nhân nha... Chính là trâu bò!
Cũng không biết rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu nợ hoa đào nhé...
Sau khi nói hai chữ “Chào con…” xong, Diệp Oản Oản liền kẹt lại, ngẩn người nửa ngày chọn lời, cũng không biết nên nói cái gì.
Diệp Oản Oản: "Híc, Nhiếp Đường Tiêu phải không... Mẹ có thể gọi con là Đường Đường, có được hay không?"
Tiểu tử gật đầu: "Được ạ!"
Diệp Oản Oản nhức đầu không thôi hít sâu một hơi, trước đó nàng cùng Nhiếp Vô Danh cơ hồ chưa hề thảo luận qua, bây giờ chỉ có thể tùy nghi phát huy mà thôi.
Vì vậy Diệp Oản Oản mở miệng, "Nguyên lai con chính là Đường Đường, thật là xin lỗi, mới vừa rồi mẹ không nhận ra con. Trước đó mẹ với cậu của con đã thương lượng qua, vốn là phải đi gặp con, nhưng gần đây thật sự là quá bận rộn, cho nên trì hoãn..."
Tiểu nãi oa: "Không sao, mẹ bận rộn, con có thể tới gặp mẹ."

Diệp Oản Oản nghe được lời này, trong lòng lại ấm áp không hiểu vì sao, thực sự là một tiểu hài tử khôn khéo à nha!
Nhiếp Vô Danh cái tên xấu xa không biết xấu hổ kia, tại sao mỗi lần đều nói người ta là tiểu ma đầu?
Vừa nghĩ tới Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản lập tức lại âm thầm nghiến răng, "Người cậu kia của con đâu? Không có đi cùng với con sao?"
Nhiếp Vô Danh tên khốn kia! Rốt cuộc đi đâu? Một mình nàng đỡ không nổi nha!
Cậu bé mở miệng nói: "Cậu đem con đưa đến liền rời đi."
Diệp Oản Oản gật đầu: "Ồ nha, thì ra là như vậy a..."
Ha ha, Nhiếp Vô Danh ngươi tên khốn kiếp, ngươi chết chắc


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui