Edit:
………………………………….
“Anh… Anh muốn làm cái gì? Diệp Mộ Phàm, tôi cho anh biết, anh nếu dám làm cái gì đối với tôi, anh nhất định phải chết!”
“Quét” một tiếng xé gió.
“A ——” Trầm Mộng Kỳ la lên.
Một cú đấm lướt qua mặt của cô ta, dùng sức đập vào bức tường phía sau lưng.
Diệp Mộ Phàm nắm đấm nhất thời máu me đầm đìa, con ngươi đen nhánh không có chút nhiệt độ nào nhìn chằm chằm vào cô gái trước mắt, mãi đến khi trong mắt chẳng còn tia sáng nào.
Ba giây sau, Diệp Mộ Phàm chậm rãi ngồi dậy, từng bước từng bước rời khỏi căn phòng này. Diệp Oản Oản nhìn Trầm Mộng Kỳ cùng Hà Tuấn một cái, cũng rời đi.
Sau khi hai người rời đi, Trầm Mộng Kỳ giận đến nỗi rít gào.
“Đáng chết!”
Vốn là kế hoạch ban đầu của cô đều rất hoàn mĩ, kết quả bị hủy như vậy.
Cũng may coi như Diệp Mộ Phàm có trở mặt cũng không có bất kỳ chứng cớ nào, chuyện này tuyệt đối sẽ không liên lụy đến cô ta.
Chính là tự nhiên lại mất đi một cái nhân viên miễn phí, làm tâm tình cô ta quả thực không tốt…
“Mộng Kỳ, hiện tại anh làm sao bây giờ? Diệp Mộ Phàm đã phát hiện chuyện của chúng ta, chắc chắn sẽ không sẽ giúp anh làm việc!” Hà Tuấn Thành bắt đầu trở nên nóng nảy.
“Im miệng, không còn Diệp Mộ Phàm anh liền chính mình làm, chính anh cũng là thợ trang điểm, không còn hắn, chẳng lẽ anh còn không làm được cái gì?” Trầm Mộng Kỳ tức giận nói.
“Tôi…” Hà Tuấn Thành bị chặn lời nói, đáy mắt một mảnh âm u.
Đáng chết, quả thực không được, hắn cũng chỉ có thể đi tìm tên phế vật Diệp Mộ Phàm kia, uy hiếp rồi cho hắn chút tiền, chẳng lẽ còn sợ hắn không đáp ứng?
Nghĩ tới đây, Hà Tuấn Thành lại khôi phục một cái biểu tình không đáng lo ngại.
Ban đêm, rất hiếm bóng người trên đường phố.
Diệp Mộ Phàm thất hồn lạc phách mà đi lảo đảo dọc theo đường, như một du hồn.
Diệp Oản Oản đi ở sau lưng hắn cũng không nói một lời.
Cũng không biết đi bao lâu rồi…
Lúc đi qua một cái quảng trường, đột nhiên truyền tới tiếng hoan hô.
Nguyên lai là một đôi tình nhân nhỏ, nam cầm lấy hoa cùng chiếc nhẫn, nửa quỳ ở nơi đó, đang cầu hôn một cô gái…
“Em nguyện ý…”, thấy cô gái nói lời này ra, cả đám người hưng phấn reo hò lên.
Diệp Mộ Phàm đứng chôn chân ngơ ngác ở đây nhìn thấy một màn như thế, mãi cho đến khi trên quảng trường đã không còn một bóng người.
Lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên.
Diệp Mộ Phàm máy móc mà tiếp điện thoại, bên đầu kia liền truyền tới một âm thanh cứng nhắc, âm lạnh như băng: “Diệp Mộ Phàm tiên sinh, tôi là luật sư được chủ tịch Diệp Hồng Duy ủy thác, sáng ngày mai lúc tám giờ, xin anh tới công ty một chuyến.”
“A… Ha ha… Không sai… Tôi là ngu ngốc… Tôi chính là một kẻ ngu…” Diệp Mộ Phàm cười điên cuồng, chiếc điện thoại di động trong lòng bàn tay rơi xuống đất.
Sau đó, hắn chậm rãi ngồi xổm người xuống, bả vai lay động, rốt cuộc cũng mất khống chế gào thét mà khóc lên…
Diệp Oản Oản hít sâu một hơi, không thể nhịn được nữa xách cổ áo của đối phương lên, đem kẻ bị tê liệt đang khóc rống Diệp Mộ Phàm kéo lên, “Con mẹ nó khóc cái gì khóc! Anh có phải là đàn ông hay không?”
“A… Ha ha… Xong rồi… Oản Oản… Anh xong rồi… Hoàn toàn xong rồi… Vì một phụ nữ như vậy, anh phá hủy cuộc sống của mình, làm liên lụy ba mẹ… Anh thật sự không còn mặt mũi sống trên thế giới này nữa…”
Diệp Thiệu An tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho nhược điểm này.
Oản Oản nói không sai, hắn muốn gánh vác như thế nào? Hắn làm sao gánh vác nổi?
Vô luận là ai đi gánh vác, ai đi ngồi tù, nhà của bọn họ đều sẽ bị phá hủy…
Diệp Oản Oản trừng mắt liếc hắn một cái: “Ai nói anh xong rồi?”
Diệp Mộ Phàm nghe vậy, vẻ mặt khẽ run nhìn về hướng của Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản mặt không thay đổi mà mở miệng: “Ngày mai sau khi tới công ty, làm như lời em nói, không có người nào có thể truy cứu trách nhiệm của anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...