Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Windy
Trơ mắt nhìn ông chủ nhà mình lại đem sát thần bùng nổ kia ôm vào trong ngực, Hứa Dịch quả thật là sợ đến hồn phi phách tán: “Cửu… Cửu gia…”
Nguy hiểm a!
Nhưng mà, chỉ thấy Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, trên gương mặt tràn đầy lửa giận lại càng thêm điên đảo chúng sinh, giống như từ địa ngục trở lại nhân gian, sát ý nơi đáy mắt từng chút rút đi như nước thủy triều.
“A Cửu…”
Như là biết rõ mình rốt cuộc đã an toàn, Diệp Oản Oản thu lại tất cả khí tức đáng sợ quanh người, thân thể bởi vì ở trong trạng thái chiến đấu tiêu hao nghiêm trọng, mà bỗng nhiên mềm nhũn ra.
Sắc mặt của Tư Dạ Hàn mặc dù vô cùng lạnh giá, nhưng động tác đem cô bế ngang lại nhẹ nhàng vô cùng.
“Hứa Dịch, đem cô gái kia đưa trở về, còn nữa, phong tỏa tất cả tin tức trong tối nay tại đây lại.” Tư Dạ Hàn ném lại một câu, ngay sau đó ôm lấy Diệp Oản Oản sải bước rời đi.
Nhìn Diệp Oản Oản như con mèo nhỏ không có chút lực sát thương nào bị ông chủ nhà mình dễ dàng ôm đi, mọi người sững sờ thật lâu, một lát sau, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, lộ ra biểu tình sống sót sau tai nạn.
Bởi vì thần kinh khẩn trương quá độ, Thập Nhất trước mắt một trận choáng váng, thần sắc kinh ngạc, hắn được cứu rồi.
Quả thật là… Quá đáng sợ…
Coi như là trên người những lính đánh thuê đẳng cấp thế giới cùng cổ võ thế gia, hắn cũng chưa từng cảm thụ qua sát khí đáng sợ như vậy, thân thủ gần như yêu nghiệt.
Mà theo thái độ của ông chủ của ngài ấy mặc dù tức giận nhưng trên mặt lại không có vẻ ngoài ý muốn.
Ông chủ đã sớm biết Oản Oản tiểu thư có thân thủ như vậy sao?
Lúc trước, thời điểm Diệp Oản Oản giả trang thành Hắc Quả Phụ hắn cũng đã cảm thấy cô không đơn giản, trong đại hội gia tộc, cô tay không chặn hộ vệ hành hình đối với Hứa Dịch, cũng để cho hắn suy đoán cô phỏng chừng có chút thân thủ.
Mãi đến tối nay, thực lực chân chính của cô hoàn toàn lộ ra…
Hứa Dịch đang ngã thất điên bát đảo lại nghe được Tư Dạ Hàn dặn dò, vội vàng bò dậy đáp một tiếng, “Vâng!”
Mới vừa rồi Diệp Oản Oản đánh hắn bay ra ngoài, một chiêu kia mặc dù nhìn như ác liệt, nhưng hắn chỉ cảm thấy nơi ngực có chút đau đau, so sánh cùng thương thế của bọn Lưu Ảnh, Thập Nhất còn muốn tốt hơn nhiều.
Hứa Dịch kinh ngạc nhìn bóng lưng ông chủ nhà mình ở trước mặt ôm lấy Oản Oản biến mất ở cánh cửa, trong đầu không hiểu sao liền nhớ tới lời nói ban đầu mà Tư Dạ Hàn có nói qua với Lưu Ảnh.
Ông chủ nói… Ngươi phụ nữ ngài yêu thích… Tuyệt thế vô song…
Hứa Dịch theo trong suy tư của mình phục hồi tinh thần, vội vàng sắp xếp người đem Giang Yên Nhiên đưa trở về, sau đó phong tỏa tất cả tin tức tối nay.
Về phần Trần Sĩ Kiệt…Sau tối nay, Trần gia chỉ sợ là sẽ bị xóa tên ở Đế đô mất thôi.
“Cửu… Cửu gia…” Tóc vàng đang rúc ở trong góc mới vừa rồi chẳng qua là kinh ngạc, vào lúc này đã hoàn toàn bị sợ choáng váng, khuôn mặt không cách nào tin tưởng được.
Tại sao có thể như vậy…Kia lại là nữ nhân của Tư Dạ Hàn. Khó trách đáng sợ như vậy!
Xong rồi… Xong đời rồi…
Hứa Dịch cũng không để ý tới những người đó, trực tiếp vượt qua bọn họ, đi tới trước mặt Lưu Ảnh đang hấp hối.
Lúc đó, hắn nhận được tin tức là Oản Oản tiểu thư tại quầy rượu bị đoàn người Trần Sĩ Kiệt dây dưa kéo lại.
Tối nay là Lưu Ảnh và Tống Tĩnh cùng nhau phụng bồi Oản Oản tiểu thư tới quầy rượu, làm sao sẽ xảy ra sơ sót lớn như vậy.
Hắn hiểu rất rõ Lưu Ảnh rồi, không khó đoán được tình huống lúc đó.
Hứa Dịch đứng tại chỗ, trên cao nhìn xuống Lưu Ảnh đang nằm dưới đất nhìn lại, “Lưu Ảnh, còn nhớ lời thề ban đầu của hai ta không? ”
Lưu Ảnh động tác chậm chạp ngẩng đầu lên, thần sắc có chút hoảng hốt.
Ánh mắt bình tĩnh của Hứa Dịch nhìn về phía hắn, từng chữ từng chữ mà mở miệng nói: “Lưu Ảnh, người thay đổi không phải là tôi, mà là cậu.”
Quên mất mình là ai, quên mất chính mình trung thành với ai, cũng không phải là hắn.
Quen biết một trận, hắn chỉ có thể nói đến đây là hết lời rồi.
Nói xong câu này, Hứa Dịch liền không nói thêm lời nào, xoay người rời đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...