Editor: Như Ý
Beta: Hyna Nguyễn + Windy
————————————-
Chân trời mây đen phủ kín, thoáng qua mấy tia sét, nương theo tiếng sấm đùng đùng, mưa to buông xuống.
Buổi tối hôm đó, Tư Dạ Hàn sốt cao. Ban đầu cũng chỉ là cảm vặt mà thôi, lại đột nhiên sốt cao không ngừng, toàn bộ đám người hầu ở Cẩm Viên bận rộn thành một đoàn, tất cả các bác sĩ tư nhân đều ở bên ngoài đợi lệnh, rất sợ gia chủ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Bây giờ thân thể của Tư Dạ Hàn yếu ớt giống như thủy tinh, bất kỳ bệnh vặt nào cũng đều có thể như ngọn lửa lớn cháy lên không cách nào dập được.
Trong phòng ngủ trên giường lớn màu xám tro bạc, Tư Dạ Hàn hô hấp dồn dập, mặt đỏ ửng do sốt cao.
Diệp Oản Oản không ngừng vắt khô khăn lông hạ nhiệt cho anh, dùng rượu cồn lau chùi thân thể.
Mới vừa thu tay về đem khăn lông buông xuống, anh đột nhiên đưa tay ra, một tay đem cổ tay cô bóp lại.
Bởi vì quá dùng sức, cổ tay của Diệp Oản Oản truyền tới một trận đau đớn, xương tay của cô cơ hồ đều bị bóp gảy.
Diệp Oản Oản chân mày nhíu chặt, dùng tay kia vỗ nhè nhẹ sau lưng anh.
Đỉnh lông mày đang co rút của anh thoáng thư giãn mấy phần, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nắm cổ tay của cô không có buông lỏng…
Diệp Oản Oản ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm người đàn ông đang trên giường, ánh mắt cực kỳ phức tạp.
Ở bên cạnh Tư Dạ Hàn lâu như vậy, cô cho là mình đã hiểu rõ tất cả về người đàn ông này, nhưng lại có lúc cô cảm thấy, cô thật giống như chưa bao giờ hiểu anh vậy.
Ngón tay của Diệp Oản Oản chạm vào đôi môi mỏng tái nhợt của anh, chậm rãi di chuyển tới xuống ngực, thất thần lẩm bẩm: “Tư Dạ Hàn… Tại sao… Tại sao tin tưởng em?”
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt điên đảo chúng sinh, cười khổ, than nhẹ một tiếng: “Anh không sợ… em thực sự nghĩ muốn mạng của anh sao?”
Chân mày của Tư Dạ Hàn hơi hơi cau lại một cái, chậm rãi mở mắt ra, cặp mắt đen thâm thúy, trong con ngươi giống như bao phủ một tầng sương mù, thời điểm nhìn về phía cô, giống như toàn bộ trời đất đều yên tĩnh, chỉ có một mình cô.
“Em muốn cái gì… Anh đều cho em!”
Trái tim của Diệp Oản Oản giống như bị một bàn tay to lớn siết chặt, cắn môi, nhìn chòng chọc Tư Dạ Hàn đang ở trước mắt mình, rõ ràng là đã bị phát sốt nóng đến mức hồ đồ luôn rồi. Vì vậy anh ấy mới có thể nói ra mấy lời như thế này được.
“Em mới không muốn cái đồ vật gì a! Anh phải sống khỏe mạnh cho em, không cho chết. Nghe chưa?”
Đôi mắt của Tư Dạ Hàn bởi vì mệt mỏi mà chậm rãi nhắm lại, bên miệng phát ra một tiếng nhẹ nhàng như nỉ non: “Được!”
Diệp Oản Oản siết chặt ngón tay: “Tên lường gạt…”
Mỗi lần đều đáp ứng cô nhanh như vậy, rốt cuộc có nghiêm túc hay không đây!?
Sáng sớm hôm sau.
Mưa to đã tạnh, không khí thoáng cái chuyển lạnh. Thời điểm mở mắt, Diệp Oản Oản phát hiện ra mình bất tri bất giác đã nằm ở bên mép giường của Tư Dạ Hàn mà ngủ thiếp đi.
Trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ đơn bạc, nhưng lại không có cảm thấy lạnh. Ánh mắt chuyển một cái, thật giống như ở trên thảm thấy được mấy sợi lông màu trắng bạc.
Đại Bạch đã tới sao. Lúc này, bên người truyền tới một động tĩnh nhỏ, Diệp Oản Oản vội vàng hướng về trên giường nhìn lại. Tư Dạ Hàn giật giật ngón tay, dường như muốn tỉnh lại.
Diệp Oản Oản vội vươn tay ra sờ trán Tư Dạ Hàn một cái. Mấy giây sau, sắc mặt vốn đang ngưng trọng của Diệp Oản Oản cuối cùng cũng hoà hoãn lại.
“Thật may a… Giảm sốt rồi…”
Mới vừa thở phào nhẹ nhõm, liền đối mặt một đôi con ngươi màu nâu nhạt, giống như bầu trời sau cơn mưa, sạch sẽ lại hơi lạnh.
”Anh đã tỉnh, cảm giác có khỏe không?” Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn đang nằm trên giường.
Tư Dạ Hàn không nói gì, chẳng qua là ánh mắt không xê dịch mà nhìn cô, dường như vẫn chưa có hoàn toàn thanh tỉnh.
Diệp Oản Oản nhìn anh nói: “Anh tối hôm qua đã đáp ứng lời nói của em, còn nhớ không?”
“Cái gì?” Âm thanh của Tư Dạ Hàn khàn khàn sau đó mở miệng nói.
Sắc mặt của Diệp Oản Oản nhất thời tối sầm lại, quả nhiên đều là gạt người…
Diệp Oản Oản đang buồn bực, một bàn tay hơi có chút thô ráp chậm rãi đặt lên gương mặt của cô: “Nhớ kỹ, anh sẽ không chết!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...