Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Âu Dương Dục vẫn nhìn chủ bữa tiệc Diệp Hồng Duy tỏ vẻ vẫn chưa từ bỏ ý định, mở miệng nói: “Diệp lão đầu, ông có đổi hay không, nói một câu cho tôi biết đi a!”
Diệp Hồng Duy yên lặng trong chốc lát, sau đó mở miệng nói “Đó cũng không phải quà tặng của tôi làm sao tôi có thể cùng ông trao đổi được.”
Mới vừa rồi Oản Oản đã nói qua, tác phẩm nghệ thuật này không phải là do cô đưa tới.
Diệp Oản Oản nghe vậy, ánh mắt hơi đổi, đến gần Diệp Hồng Duy, âm thanh mềm mại mà mở miệng nói: “Ông nội, tác phẩm nghệ thuật này, mặc dù không phải là con đưa tới nhưng đó là món quà cha con tặng cho ông nội nha.”
“Vậy sao?”
Diệp Hồng Duy nhìn về phía Diệp Thiệu Đình cách đó không xa.
Giờ phút này, Diệp Thiệu Đình hơi sửng sờ, ông lúc nào thì chuẩn bị món quà này cơ chứ…
“Ba…”
Ngay sau đó, Diệp Oản Oản nhanh chóng tiến lên, một cánh tay khoác ở trên tay của Diệp Thiệu Đình, thuận thế đem Diệp Thiệu Đình đưa tới trước mặt Diệp Hồng Duy.
“Ông nội, đây là vật mà cha con hao tốn gần như thời gian nửa năm, đi theo một vị cao nhân tìm mọi cách thuyết phục để có được món đồ này trong tay.” Diệp Oản Oản nói.
“Vị cao nhân nào làm ra món đồ này vậy?” Diệp Hồng Duy hỏi.
“Ông nội, vị cao nhân kia sớm đã thoái ẩn, cho nên không chịu tiết lộ tên họ…” Diệp Oản Oản sợ cha cô không biết đáp lại như thế nào, chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện.
Đối với những lời nói như vậy Diệp Hồng Duy cũng không muốn suy nghĩ nhiều, dù sao, đồ vật đó thực sự quý giá, điểm này đã được Âu Dương Dục chứng thật.
“Thiệu Đình, đây thật sự là quà tặng mà con chuẩn bị cho ba sao?” Tối nay, Diệp Hồng Duy lần đầu tiên mắt nhìn thẳng hướng vào con trai lớn đã một lần để cho ông hết sức thất vọng này.
“Chuyện này…” Diệp Thiệu Đình nhìn về phía Diệp Oản Oản ở bên cạnh mình, theo bản năng không muốn thừa nhận nhưng bởi vì ánh mắt con gái một mực thúc giục, cuối cùng mới gật đầu một cái nói: “Đúng vậy ba… Hy vọng ba có thể thích món quà nhỏ này.”
Thần sắc của Diệp Hồng Duy hiếm thấy hòa hoãn mấy phần nói: “Hiếm khi thấy con có phần tâm ý lớn như thế này.”
Diệp Hồng Duy nói xong, liếc Âu Dương Dục một cái, chợt đứng dậy, đem cốt chế phẩm theo trong tay Âu Dương Dục cầm trở lại.
Nếu đã là đồ tặng đưa cho ông, ông tự nhiên có thể quyết định được nó nên đi hay ở đâu rồi.
“Nếu như vậy không trao đổi thì cho tôi nghiên cứu cũng không được sao?” Âu Dương Dục nhất thời có chút bất mãn.
Diệp Hồng Duy cũng không phản ứng lại, đem cốt chế phẩm để ở một bên, lại nói: “Thiệu Đình, vật này được gọi là gì?”
Cốt chế phẩm có trình độ trân quý như vậy, có thể vượt qua được ‘Long chi quật khởi’ của Âu Dương Dục cho nên Diệp Hồng Duy muốn biết được kỳ danh của nó.
Diệp Thiệu Đình đương nhiên không có cách nào trả lời được, Diệp Oản Oản lập tức nghiêm mặt nói: “Ông nội, người bạn kia của ba từng nói, vật này vô danh, chờ người hữu duyên đến ban tên, không bằng ông nội giúp ba con cũng như vị cao nhân kia đặt một cái tên đi, có được không ạ?!”
“Như vậy phải không?” Diệp Hồng Duy quan sát tỉ mỉ, trầm tư chốc lát: “Vậy… Liền kêu là Trấn Tà đi, như thế có được không?…”
Diệp Hồng Duy đối với cái cốt chế phẩm này hết sức hài lòng cũng tự mình đặt tên.
Âu Dương Dục một bên vuốt ve râu, bất đắc dĩ hừ một tiếng: “Trấn Tà… Cũng còn chưa xứng với giá trị thật của vật này…”
Nghe vậy, mọi người cũng đều rối rít lên tiếng phụ họa khen ngợi.
Hoàng Minh Khôn thấy việc mình làm không chỉ không có thể làm xấu mặt Diệp Oản Oản ngược lại để cho cô ta càng nổi bậc hơn, sắc mặt sa sầm lại, bản thân còn muốn nói thêm mấy lời nữa, nhưng thấy được trong đám người Diệp Y Y âm thầm dùng ánh mắt ra hiệu cho mình, mới không cam lòng mà yên lặng lui xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...