Convertor: Vo Vo
Editor: Hyna Nguyễn
Website: Dịch Ngôn Tình/
—————–
Thời điểm Lạc Thần từ bên trong phòng hóa trang đi ra, hai mắt của tất cả mọi người đều tỏa sáng.
Trước kia bởi vì tóc quá dài nên cả người Lạc Thần nhìn qua đều có chút âm trầm, giờ phút này tóc đen được cắt ngắn gọn gàng, tóc mái đã được trải qua chỉnh sửa lộ ra cái trán sáng bóng đầy đặn cùng một đôi ánh mắt cực kỳ xinh đẹp.
Không giống những người nghệ sĩ khác cố ý đi ra ngoài chỉnh sửa lại khuôn mặt của mình một khi tháo lớp trang điểm ra liền lộ ra vẻ tử khí vô thần hai mí mắt lớn không tiêu cự, ánh mắt của Lạc Thần là loại mắt xếch đặc biệt có khí chất, mắt đường cong nơi hai mí vô cùng tự nhiên lưu loát, một đôi môi nhỏ bé tự nhiên như hoa anh đào, nhìn qua liền để cho người khác có xúc động muốn tiếp cận để hôn, da thịt nhẵn mịn đến không có một tí lỗ chân lông nào.
Trên người Lạc Thần mặc trang phục dựa theo yêu cầu trước đây của Diệp Oản Oản, không có bất kì sự khoa trương nào cả, trên người của Lạc Thần chỉ mặc một cái áo sơ mi trắng cực đơn giản, trang sức duy nhất chỉ có là hoa văn được thêu ngũ giác trên cổ áo, hạ thân là quần màu đen.
Cả người được trang điểm cùng ăn mặc sạch sẽ đơn giản, hơn nữa bởi vì khí chất bản thân của Lạc Thần nhàn nhạt sơ lãnh đem lại cảm giác có một khoảng cách nào đó với người nhìn, khi nhìn thấy một cảnh này làm cho tất cả trí nhớ của mọi người ở đây tái hiện lại cảnh tượng thời thanh xuân một loạt hình ảnh tốt đẹp mê hoặc người nhưng lại chỉ có thể nhìn mà không chạm được.
Nhìn vậy Diệp Oản Oản cũng hiểu rõ chuyện Chu Văn Bân suốt ba năm qua đều đối với Lạc Thần nhớ mãi không quên, dù sao khí chất trên người Lạc Thần quá sạch sẽ đối với giới giải trí mà nói, khí chất như vậy phi thường hiếm thấy.
Có thể là bởi vì quá lâu không có hóa trang trịnh trọng như vậy, cho nên khi đối mặt với ánh mắt quan sát của nhân viên làm việc cùng Diệp Oản Oản, biểu tình của Lạc Thần hơi có chút không được tự nhiên.
“Anh Diệp, anh thấy thế nào, có được không?” thợ hóa trang hỏi thăm.
“Rất tốt.” Diệp Oản Oản gật đầu.
“Chủ yếu vẫn là căn cơ của Lạc Thần quá tốt, da thịt mịn màng đến không thể tưởng tượng nổi, tôi cũng không cần tác động quá nhiều.” Thợ hóa trang nói lời này mặc dù là một phần là lấy lòng nhưng cũng có một phần thật lòng.
Cô trang điểm đã nhiều năm như vậy, có thể nhìn ra mặt ai đã động tới dao kéo, mặt ai chưa từng trải qua chuyện đó, mà gương mặt này của Lạc Thần cô có thể nhận định là thuần khiết tự nhiên.
Bình tĩnh mà xem xét một chút thì thật ra ánh mắt của Diệp Bạch cũng không tệ, nếu chỉ xét về gương mặt mà nói, gương mặt của Lạc Thần quả thật không có mấy người có thể so sánh được, toàn bộ Quang Diệu chỉ sợ chỉ có Cung Húc có thể so sánh được với anh ta mà thôi.
Lúc này, nhiếp ảnh gia đứng ở một bên điều chỉnh ánh đèn vừa đi tới hỏi: “Anh Diệp, không biết hôm nay quay chụp chủ đề gì?”
“Quay lại một đoạn video.” Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nhiếp ảnh gia vốn là còn tưởng rằng là phải chụp cho Lạc Thần ảnh tuyên truyền, không nghĩ tới cuối cùng quay video, không khỏi có chút ngoài ý muốn hỏi lại “Quay video có nội dung là gì?”
Một bên Lạc Thần trầm mặc cũng nghi ngờ nhìn sang.
Diệp Oản Oản đem một đoạn văn bản trong điện thoại di động mở ra, đưa tới trước mặt của Lạc Thần: “Đoạn lời kịch này anh còn nhớ không?”
Lạc Thần nhận lấy điện thoại di động nhìn một cái, một giây kế tiếp, thần sắc nhất thời hoảng hốt một trận.
Lại là lời kịch trong vở kịch《 Kinh Long 》.
Nhớ chứ.
Anh làm sao có thể không nhớ được.
Mỗi một đoạn lời kịch trong Kinh Long mỗi một chữ anh đều nhớ rất rõ ràng.
Anh thật sự rất yêu thích diễn xuất, cảm giác trong từng vai diễn mang lại cho anh sự nhiệt tình cũng như có thể giải thích được đủ loại nhu cầu trong cuộc sống.
Thời điểm diễn 《 Kinh Long 》là đoạn thời gian anh ta vui vẻ nhất, sau đó trong ba năm, từng hình ảnh trong đoàn kịch, những ánh đao bóng kiếm, hình ảnh khói lửa giang hồ vẫn như cũ thường xuyên xuất hiện trong mộng của anh ta.
Đó là hồi ức trân quý duy nhất của anh ta từ khi anh ta vào nghề tới nay.
“Nhớ chứ” Lạc Thần kinh ngạc nhìn Diệp Bạch rồi mở miệng.
“Hôm nay chúng ta liền diễn lại đoạn ghi âm đoạn này.”
Lạc Thần nghe vậy, ánh mắt run rẩy, Diệp Bạch muốn cho anh ta tái diễn lại đoạn này sao?
Diệp Oản Oản cũng không muốn để trễ nãi thời gian, thân thể đặt lưng hướng về phía ghế nhích lại gần, trực tiếp mở miệng nói: “Không có vấn đề gì nữa thì hiện tại hãy bắt đầu đi, tôi cho anh ba phút để điều chỉnh trạng thái.”
Lạc Thần sửng sốt một chút mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng bắt đầu chuẩn bị, nhiếp ảnh gia cũng nhanh chóng đem thiết bị điều chỉnh lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...