Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Thật ra chuyện này không phải là anh không nói, mà là không thể nói." Viên Tiêu suy nghĩ một chút, hướng về Diệp Oản Oản nói: "Nghề này của chúng ta, cũng không phải là em không biết, nhiệm vụ không hoàn thành thì coi như xong đi, nhưng nếu như anh đây còn đem tin tức và thân phận của người thuê tiết lộ ra ngoài... vậy thì cũng quá đáng rồi. Thậm chí ngay cả chính anh đều không nhìn nổi."
Nghe Viên Tiêu nói vậy, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ co giật. Cái gã Viên Tiêu này, là đang chơi đùa trêu chọc mình sao?
"Rốt cuộc là anh có nói hay không?" Diệp Oản Oản trừng Viên Tiêu một cái.
"Anh cũng muốn nói, nhưng thật sự không thể nói cho em biết... Nhưng có một vài điểm, thật ra thì với sự thông minh tài trí của em, hoàn toàn có thể tự mình suy ra một chút. Chỉ cần phân tích chút xíu, nếu như con gái của Hội trưởng Trọng Tài Hội Dịch Vân Mạc chết rồi, người nào sẽ nhận được chỗ tốt lớn nhất?" Viên Tiêu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấp giọng thì thầm.
Viên Tiêu vừa dứt tiếng, chân mày Diệp Oản Oản khẽ nhíu lại.
Ban đầu Dịch Linh Quân kiêu ngạo tuyên bố con mình trở về như vậy, cũng nói cho mọi người biết con gái của mình sẽ tiến vào Trọng Tài Hội công tác, đây là đang hoàn toàn coi mình như một người nối nghiệp Trọng Tài Hội, bồi dưỡng một cách công khai.
Lại khỏi cần phải nói, coi như là người nối nghiệp để bồi dưỡng, một điểm này, cũng đã đủ để ảnh hưởng đến lợi ích của quá nhiều người. Mà tổn thất lớn nhất trong số này, chắc chắn là Tần hội phó của Trọng Tài Hội.
Nếu như, chính mình chưa từng xuất hiện, như vậy, đợi sau khi Dịch Linh Quân kết thúc nhiệm kỳ, vị trí Hội trưởng Trọng Tài Hội, tự nhiên không cần nhiều lời, khẳng định sẽ được trao cho Tần hội phó. Nhưng cùng với sự xuất hiện của mình, hết thảy đã thay đổi.
"Cho nên... ý của anh là, Tần hội phó?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Viên Tiêu, mở miệng hỏi.
"Nhiếp Vô Ưu, anh không hề nói là Tần hội phó nha!" Viên Tiêu lắc đầu một cái: "Em nghĩ Tần hội phó người ta bị ngu sao? Coi như là Tần hội phó có cái ý này, hắn cũng sẽ không tự mình ra mặt đâu. Đừng nói là bản thân hắn, sợ là ngay cả một người của Tần gia cũng sẽ không ra mặt. Lỡ đâu sự việc bại lộ, thì cũng không ai tra được trên đầu người của Tần gia. Loại chuyện tìm người chết thay, cho tới bây giờ cũng không hề thiếu."
"Cho nên, ý của anh là... Tần hội phó tìm một người chết thay, để cho kẻ này ra mặt cùng anh bàn bạc, đưa ra yêu cầu nhiệm vụ này. Vô luận nhiệm vụ có hoàn thành hay không, coi như Trọng Tài Hội có điều tra như thế nào, cùng lắm cũng chỉ tra ra được kẻ chết thay, sẽ không có mảy may quan hệ cùng Tần hội phó." Sau một hồi trầm tư, Diệp Oản Oản mở miệng nói.
"Ha ha, Vô Ưu, đây là do chính em nói, anh cũng chưa từng nói... Hơn nữa, anh cũng không hề nói là Tần hội phó. Chẳng qua là anh thuận theo ý nghĩ của em đắn đo suy nghĩ một chút mà thôi. Chính em cũng nói có người chết thay, anh dù có biết kẻ chết thay là ai, nhưng làm sao có thể biết được kẻ chủ mưu đằng sau màn là người nào. Đây chính là do tự em suy đoán đó nha."
Diệp Oản Oản nghe vậy, ngưng thần trầm ngâm. Hiện tại, trong lòng nàng hầu như đã có thể khẳng định, kẻ muốn lấy mạng mình, nhất định là không tránh khỏi dính líu quan hệ với Tần gia. Mà kẻ gọi là “người-chết-thay” trong miệng Viên Tiêu, vô cùng có khả năng là... Ân Hành...
Viên Tiêu nói xong, đốt một điếu thuốc lá, rít một hai hơi, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản còn đang trong trầm tư, vỗ bả vai của nàng một cái nói: "Được rồi, đêm khuya cô nam quả nữ củi khô lửa cháy, ở chung một phòng cũng không tiện lắm. Anh chạy trước, nếu không bị anh của em biết lại được tìm anh đánh cho ba ngày ba đêm. Có chuyện sẽ liên lạc lại."
Khóe miệng Diệp Oản Oản co giật, "Củi khô lửa cháy cái cọng lông á..."
Rõ ràng một khắc trước hắn còn muốn giết nàng đây!
Diệp Oản Oản vừa dứt lời, nơi cửa đột nhiên truyền tới một loạt tiếng bước chân. Tiếp đó liền thấy cửa bị mở ra. Tư Dạ Hàn xuất hiện ở cửa, đi theo phía sau là Lâm Khuyết đang trợn mắt há hốc mồm mà nhìn chằm chằm nàng và Viên Tiêu...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...