Editor: Hyna Nguyễn
—————–
Mẹ cô cư nhiên lại tự mình đi giặt quần áo cho cả nhà cậu cô sao?
Diệp Oản Oản nhíu chặt mày lúc này, một trận tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ thấy một nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ quý giá tóc cuộn sóng từ trong phòng đi ra, trong tay còn cầm một kiện váy màu đỏ, biểu tình rất là không vui mà đi hướng mẹ cô mở miệng nói, “Tỷ tỷ, quần áo của em sao lại biến thành như vậy?”
Mẹ cô quay đầu lại nhìn nữ nhân liếc mắt một cái mắt lại nhìn váy trong tay cô ta thần sắc có chút kinh ngạc, “Này…… Như thế nào lại bị kéo ra như vậy?”
“Chị có phải dùng máy giặt giặt sạch hay không?” Mợ cô – Phương Tú Mẫn sắc mặt khó coi hỏi.
“Chị lúc ấy có hỏi em, em nói có thể bỏ vào giặt vì vậy chị liền bỏ vào đi……”
Phương Tú Mẫn tức khắc kích động mà kinh hô “Sao có thể có thể giặt như vậy cơ chứ, đây chính là tơ tằm! Lúc ấy em phỏng chừng đang dạy học cho Hàm Hàm, không chú ý nghe liền thuận miệng đáp ứng một câu, nhưng chị à, chị tốt xấu gì cũng đã từng mặc qua không biết là bao nhiêu bộ quần áo đẹp cao cấp rồi, như thế nào hiện giờ nguyên liệu cao cấp như vậy cũng đều nhận không ra?”
Lương Uyển Quân thần sắc có chút xấu hổ nói “Thực xin lỗi em, gần đây chị phải thức đêm chế tạo gấp đồ đính thủ công cho khách hàng cho nên nhìn đồ có chút mơ hồ…… Em nói cho chị biết bộ này bao nhiêu tiền chị sẽ bồi cho em!”
Phương Tú Mẫn đau lòng mà nhìn quần áo trong tay mình, nghe vậy lời mẹ cô nói liền trào phúng đáp lại “Một vạn khối đó chị định lấy cái gì để bồi thường đây? Chị làm ra những đồ giá rẻ mạt đó dù có làm một trăm cái cũng không đủ mua một kiện này đâu!”
“Chị cùng Thiệu Đình tạm thời là không nhiều tiền như vậy, chờ Mộ Phàm trở về……”
Phương Tú Mẫn vẻ mặt không kiên nhẫn con ngươi lộ ra khinh thường hắt hủi mà xua xua tay, một bộ tư thái hào phóng không so đo nói “Thôi khỏi đi, Mộ Phàm cũng là người làm công ăn lương, mỗi tháng tiền tiêu xài cho chính mình đều không đủ đi? Cái quần áo này cũng không cần chị bồi thường nữa bằng không Gia Hào trở về có khi còn nói em cư xử làm khó dễ chị đó!”
Lúc này, một cô gái diện mạo kiều mỹ ăn mặc một thân váy thục nữ từ trong phòng đi ra, biểu tình ngạo mạn mà liếc mắt nhìn Lương Uyển Quân một cái “Cô cô, về sau tất cả các bộ quần áo này cô cô đều dùng tay giặt hết đi, đỡ cho việc lại làm hỏng cái gì nữa, hơn nữa âm thanh của máy giặt thật sự là quá lớn ồn muốn chết, làm sao cháu có thể ôn tập được?”
Phương Tú Mẫn vừa thấy nữ nhi bảo bối của mình đến lập tức khẩn trương mà đi qua “Bảo bối, con ra đây làm cái gì vậy, hiện tại chuyện quan trọng nhất mà con cần làm chính là chuyên tâm ôn tập nha!”
Phương Tú Mẫn nói xong lập tức có chút không cao hứng mà nhìn về phía mj cô, mặt lộ vẻ xin lỗi mà mở miệng nói, “Chị à, thật là không tốt lắm nếu em nói như thế này nhưng Hàm Hàm chuẩn bị thi đại học, một chút tạp âm đều nghe không được nếu không sẽ phân tâm vì vậy chỉ có thể phiền toái chị dùng tay của mình đi giặt đồ một chút vậy.
Vốn dĩ trong nhà có bảo mẫu cho nên cũng không cần chị tới làm loại sự tình này, nhưng thật sự là hiện giờ trong nhà người ở đông tiền tiêu dùng lại lớn, em đành phải cho bảo mẫu nghỉ việc, bên này em lại muốn chiếu cố Hàm Hàm bồi dưỡng con em đọc sách, thật sự không tiện để làm việc gì nữa cả, vì vậy chỉ có thể để chị vất vả một chút, chị à chị sẽ không để ý chứ?”
Lương Uyển Quân mím môi nói “Không có gì, để chị đi giặt đồ cho……”
Nguyên bản Uyển Quân cũng không muốn ở chỗ này ăn không trả tiền, giặt quần áo hay nấu cơm gì đó đều nằm trong khả năng cho phép cho nên cô cũng tự nguyện hỗ trợ.
Một bên Lương Thư Hàm nghe vậy bất mãn mà nhíu mày “Mẹ, mẹ làm gì phải đối cô cô khách khí như vậy, bọn họ ăn tại nhà chúng ta, ở cũng tại nhà chúng ta, chúng ta chỉ muốn ăn thì phải trả tiền thôi vì vậy muốn để cho cô cô đi giặt một vài món quần áo mà thôi, đâu có chuyện gì quá khỏ khăn đâu? Con cực kì chán ghét trong nhà có người ngoài, phiền muốn chết luôn!”
Phương Tú Mẫn vội vàng nói “Bảo bối ngoan, nếu vậy con cách xa cô cô của con một chút, không có việc gì không cần ra ngoài làm ảnh hưởng tới con, con phải chuyên tâm học tập, không thể phân tâm, ngàn vạn lần đừng để cho con giống như biểu tỷ của mình nha!”
Lương Thư Hàm tức khắc đầy mặt khinh thường “Mẹ, mẹ đang nói giỡn sao? Sao lại có thể lấy Diệp Oản Oản ra so sánh cùng con được!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...