Biên soạn: Đức Uy -
- --
Thiếu nữ không cách nào hiểu được nhìn về phía ông lão. Cho dù ông ngoại không quan tâm đến tính mạng cha, vậy còn mẹ thì sao đây... Đó chính là con gái ruột thịt của ngoại...
"Vô Ưu, ta vẫn chưa bao giờ nói cho con. Con có biết, cha mẹ của con đã làm cái gì không?" Chỉ chốc lát sau, ông lão nhìn về phía thiếu nữ, tận lực hồi phục dòng suy nghĩ của mình.
Nghe tiếng, thiếu nữ lắc đầu một cái.
Cho tới nay, thiếu nữ đều cho rằng, là ông ngoại không đáp ứng hôn sự giữa cha và mẹ, lúc này mới dẫn đến cừu hận.
"Nhiếp gia là do ta một tay chống đỡ, chuyện này, hẳn là con biết chứ?" Ông lão nói.
"Con biết." Thiếu nữ đáp lại.
"Năm đó, Nhiếp gia suy sụp, ta hao hết tâm huyết, mới mang Nhiếp gia ra khỏi vũng bùn. Mà Lăng gia khi đó, gây khó khăn đủ đường đối với Nhiếp gia. Ngay từ lúc đời trước, Nhiếp gia và Lăng gia đã có đại thù. Bà ngoại của con, chính là thời điểm Nhiếp gia và Lăng gia giao chiến, bị người của Lăng gia sát hại..." Ông lão chậm rãi nói.
Theo tiếng nói của ông lão vang lên, thiếu nữ sững sốt thấy rõ. Đối với chuyện này, nàng vậy mà không biết rõ tình hình.
"Sau khi cha mẹ con kết hợp, mẹ của con lại có thể đem vị trí gia chủ của Nhiếp gia, cho cha con... Hơn nữa, hai người liên thủ, đuổi ta ra khỏi Nhiếp gia... Hạng người bất trung bất nghĩa như vậy, có tư cách gì làm người, làm cha mẹ? Con nói một chút cho ta nghe!" Ông lão nhìn về phía cô gái, hỏi.
Giờ phút này, thiếu nữ có chút yên lặng, đối với những thứ chuyện cũ này, nàng quả thực là không biết rõ tình hình.
Nhưng... bất kể như thế nào, bây giờ cha cũng mang họ Nhiếp. Coi như là cha mẹ kết hợp, cũng không có nghĩa là Nhiếp gia liền rơi vào trong tay của Lăng gia. Hơn nữa, cha cũng đã cắt đứt liên hệ cùng Lăng gia.
Còn không đợi Diệp Oản Oản tiếp tục nói gì, ông lão mặt đầy nghiêm nghị, nói: "Đem chiếc nhẫn của con đưa cho ta."
"Chiếc nhẫn..."
Ông lão vừa dứt tiếng, chân mày thiếu nữ liền nhíu lại.
Chiếc nhẫn trên tay mình này, đại diện cho quyền lãnh đạo tối cao của Tử Vong Hoa Hồng... Tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của ông ngoại.
"Ông ngoại... Chiếc nhẫn không thể cho ngoại..." Thiếu nữ lắc đầu một cái.
Một khi chiếc nhẫn này rơi vào trong tay của ông ngoại, hậu quả khó mà lường được.
"Vô Ưu, nếu như con không muốn chết, đem chiếc nhẫn này giao cho ta." Trong lúc nói chuyện, ông lão nhanh chân đi về phía thiếu nữ.
"Không được... Chiếc nhẫn này là của cô giao cho con. Cô đã nói rồi, tuyệt đối không thể rơi vào trong tay của người ngoài..." Thiếu nữ cắn răng, thối lui về phía sau.
"Ta bảo con đưa đây!"
Ông lão cố nén giận, đưa tay chụp về phía người thiếu nữ.
Thấy vậy, thân hình của thiếu nữ bằng một tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt tránh thoát.
"Ta nghe nói, con ở bên ngoài bái một người sư phụ, hai năm qua, thực lực của con có tiến bộ cũng khá nhanh chóng." Ông lão nhìn thiếu nữ, như có điều suy nghĩ.
"Ông ngoại... Ngoại đừng ép con, chiếc nhẫn này, thật sự không thể cho ngoại được!" Cô gái nói.
Nếu như, để cho ông ngoại lấy được chiếc nhẫn này, không nói cái Độc Lập Châu này, mà cả đối với Độc Lập 12 Châu đều sẽ là một hồi tai nạn khủng khiếp... Nàng tuyệt đối không thể nào đem chiếc nhẫn giao cho ông ngoại.
"Vô Ưu, con định quyết tâm đối nghịch cùng ông ngoại?" Ông lão nhìn chằm chằm cô gái hỏi.
"Ông ngoại, con không phải là đối nghịch cùng ngoại..." Thiếu nữ lắc đầu.
"Được, Vô Ưu có bản lãnh lắm!" Ông lão nhìn thiếu nữ, bỗng nhiên hướng về thiếu nữ, ném một thanh dao găm qua: "Nếu như, con có thể thắng được ông ngoại, vậy thì toàn bộ ông ngoại liền nghe theo lời con."
"Lời này là thật?" Những gì ông lão nói, khiến cho ánh mắt thiếu nữ hơi hơi sáng lên.
Thời gian dài, khi cùng ông ngoại giao lưu luận bàn, mặc dù chưa bao giờ vượt qua, nhưng... coi như chỉ có 0,1% cơ hội, nhất định nàng cũng phải tranh thủ.
Không thể để cho ông ngoại hãm sâu vào trong vũng bùn, sai càng thêm sai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...