Biên soạn: Đức Uy -
- --
Cơ hồ là trong nháy mắt này, tất cả sự buồn ngủ của Diệp Oản Oản biến mất còn tăm hơi, đã hoàn toàn thanh tỉnh, cẩn thận lắng nghe âm thanh phía dưới.
Đây rốt cuộc là do chính mình nghe nhầm, hay thật sự có tiếng động lạ?
Chẳng lẽ có người xông vào trong biệt thự?
Vào giờ phút này, thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút kinh ngạc, thậm chí là khó tin.
Trước đó nàng đã phân phó đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh, để cho bọn họ phòng thủ tại bốn phía biệt thự, nhất định phải chú ý từng giây từng phút.
Bắc Đẩu và Thất Tinh, cộng thêm một đám cao thủ Không Sợ Minh, con mịa nó, chẳng lẽ đều không đáng tin cậy như vậy? Có người xông vào biệt thự đều không biết chút nào?
Chỉ bất quá, trong lòng Diệp Oản Oản lại cũng không cách nào khẳng định, chẳng qua chỉ tiếp tục quan sát.
Nhưng mà, cùng lắm chỉ trong thời gian mấy hơi thở, dưới lầu lại truyền tới tiếng bước chân nhỏ nhẹ đến cực độ, giống như một con mèo nhỏ đang hành tẩu. Nếu như không cẩn thận lắng nghe, căn bản là không có cách nào phát hiện.
"Chẳng lẽ là mèo?"
Diệp Oản Oản nhíu chặt lông mày, tiếng bước chân này thật sự là quá nhẹ, quá nhẹ! nếu như không phải là con chó con mèo đi nhầm vào biệt thự, vậy thì nhất định là cao thủ!
Nhưng mà, ở trước khi mình sắp đi ngủ, đã xác định, đều đã khóa kín tất cả cửa phòng và cửa sổ. Nếu là chó mèo hoang, làm sao sẽ có thể tiến vào biệt thự...?
Bất quá chỉ chốc lát, Diệp Oản Oản cũng đã có thể hoàn toàn xác định, đây tuyệt đối không phải là con chó con mèo, mà là một người... Hơn nữa còn là một vị cao thủ!
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Diệp Oản Oản có thể nghe ra, bước chân đang hướng lên lầu, hơn nữa đã tiến vào mấy căn phòng trên lầu, tựa hồ là đang tìm kiếm cái gì.
Lúc này, Diệp Oản Oản lấy điện thoại di động ra, nhắn nhanh cho Bắc Đẩu một tin: "Có người!"
Rất nhanh, nhanh đến mức khiến cho Diệp Oản Oản khó tin, cái tên ngốc Bắc Đẩu này, không chỉ không hề hiểu được ý tứ nàng, lại còn gọi điện thoại qua!
Diệp Oản Oản cũng không chuyển chế độ chuông sang “yên lặng”, chuông điện thoại trong nháy mắt vang lên.
Phản ứng của Diệp Oản Oản cũng cực nhanh, trong nháy mắt đã cắt đứt điện thoại của Bắc Đẩu.
Chỉ bất quá, tiếng bước chân lại bỗng nhiên thay đổi phương hướng, chậm rãi đi hướng về phía phòng ngủ.
"Ding!"
Bắc Đẩu gửi tin nhắn qua.
Bắc Đẩu: "Phong tỷ, tỷ ngắt điện thoại của đệ làm cái gì! Mới vừa rồi tỷ nói ‘có người’ là có ý gì, là gửi nhầm số? Con bà nó, Phong tỷ, đang đêm hôm khuya khoắc, tỷ đang tu tiên sao? Còn chưa ngủ? Có cần bọn đệ qua trò chuyện với tỷ một chút, chúng ta bàn xem nên ăn khuya cái gì?"
Diệp Oản Oản: "..." Trời má! Đây là cái chỉ số thông minh gì vậy hả?
Nhìn thấy nội dung tin nhắn của Bắc Đẩu, Diệp Oản Oản khóc không ra nước mắt. Chuyện này... con mịa nó! Rốt cuộc là ai cho mình dũng khí, lại có thể cho rằng Bắc Đẩu sẽ đọc được hàm ý trong tin nhắn của mình? Vì sao nàng lại không nhắn cho Thất Tinh cơ chứ, nhắn tin cho Bắc Đẩu để làm cái quần gì!?
"Con mịa nó... Có người xông vào phòng của tôi, cái tên ngốc này!!!!"
Diệp Oản Oản nhanh chóng nhấn điện thoại di động, dùng thời gian ngắn nhất gửi tin nhắn đi. Đồng thời cũng chuyển điện thoại sang chế độ “yên lặng”.
Cũng may, Bắc Đẩu không tiếp tục trả lời tin nhắn, lần này chắc là cuối cùng cũng hiểu được ý tứ của nàng.
...
Vào giờ phút này, tiếng bước chân cực độ nhỏ nhẹ kia, đã đến trước cửa phòng ngủ của Diệp Oản Oản.
Tay nắm cửa chậm rãi chuyển động, cũng không thể đem cửa phòng mở ra. Trước khi sắp ngủ, Diệp Oản Oản đã cẩn thận khóa cửa phòng ngủ lại.
Người ngoài cửa, dường như cũng không muốn làm kinh động Diệp Oản Oản, cho nên cũng không thô bạo phá cửa.
Tình huống trước mắt, khiến Diệp Oản Oản cau mày. Chẳng lẽ, là nhóm người đã bắt đi Kỷ Tu Nhiễm kia?
Nếu là như vậy, sợ rằng có chút khó giải quyết...
Ngay cả loại nhân vật như Kỷ Tu Nhiễm, đều bị “làm thịt” dễ như trở bàn tay! Chính mình tựa hồ có chút không đáng chú ý.
Bây giờ, tốt nhất vẫn là có thể kiên trì đến khi đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh đi tới. Đông người vẫn tốt hơn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...