Biên soạn: Đức Uy -
- --
Diệp Oản Oản nhìn về phía viện trưởng Xích Diễm đang cười híp mắt, khóe miệng hơi co giật. Có đôi lời nói thế nào nhỉ...
Gừng càng già càng cay! Củ gừng già này, lại có thể đào hố chính mình!
"Vô Ưu à, hơn 3 triệu điểm cống hiến, cũng không phải là con số nhỏ gì... Ngươi hẳn biết chứ? Ngươi nhìn ngươi rời khỏi Độc Lập Châu nhiều năm như vậy, ta đều không hề thúc giục ngươi. Bây giờ ngươi trở lại, nhất định là vì muốn trả lại số điểm đã thiếu nợ phải không?"
Viện trưởng Xích Diễm nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng cười nói.
Diệp Oản Oản: "..."
Một điểm này, Diệp Oản Oản ngược lại không hề phản bác. Đừng nói hơn 3 triệu điểm lính đánh thuê vinh dự, dù chỉ là 170 – 180 ngàn, chính mình đến bây giờ cũng chưa góp đủ nữa là! Có thể tưởng tượng được, hơn 3 triệu điểm cống hiến, cũng tương đương với một con số trên trời.
Chỉ bất quá, khiến cho Diệp Oản Oản có chút không cách nào hiểu được chính là, chính mình năm đó làm sao lại có thể thiếu nợ nhiều điểm cống hiến như vậy?
"Vô Ưu, tại sao ngươi lại không nói gì?" Viện trưởng Xích Diễm mở miệng hỏi.
"Viện trưởng, thật không dám giấu diếm, ngoại trừ là Nhiếp Vô Ưu, tôi còn có một thân phận khác."
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm viện trưởng Xích Diễm, khẽ mỉm cười.
"Một thân phận khác?" Viện trưởng Xích Diễm thần sắc cổ quái: "Vậy ngươi nói một chút ta nghe."
"Viện trưởng còn nhớ Diệp Oản Oản sao?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Diệp Oản Oản... Chính là tiểu nha đầu còn thiếu ta mấy chục ngàn điểm cống hiến kia?" Viện trưởng Xích Diễm khẽ vuốt cằm.
Diệp Oản Oản: "..." Ai thiếu nợ ông ta điểm cống hiến, thật đúng là nhớ rõ rõ ràng ràng.
"Viện trưởng đại nhân, thật không dám giấu, tôi chính là Diệp Oản Oản." Diệp Oản Oản cười nói.
"Ngươi là cái người tên Diệp Oản Oản đó?"
Thần sắc viện trưởng Xích Diễm hơi có chút kinh ngạc.
"Không sai." Diệp Oản Oản khẽ vuốt cằm: "Viện trưởng, cho nên tôi nhờ ông thôi miên, hoàn toàn là bởi vì tôi đã mất đi ký ức vốn có."
Nếu chính mình đã mất đi ký ức rồi, làm sao còn có thể nhớ đến chuyện thiếu nợ học viện Xích Diễm hơn 3 triệu điểm cống hiến vinh dự...
"Này này này này này!!" Viện trưởng Xích Diễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, sau một hồi trầm tư, cau mày mở miệng nói: "Cho nên, ý của ngươi là, ngươi đã mất đi ký ức, do đó hơn 3 triệu điểm còn thiếu, cũng không cần trả?"
Diệp Oản Oản: "..." Mặc dù có ý nghĩ này...
"Không không không không không!!" Diệp Oản Oản lắc đầu liên tục, nhìn viện trưởng Xích Diễm: "Viện trưởng đại nhân, ngài hiểu lầm rồi. Ngài còn không hiểu rõ tôi sao, Nhiếp Vô Ưu này, chẳng lẽ là thứ người như vậy sao?"
"Đúng vậy!" Viện trưởng Xích Diễm không chút do dự gật đầu một cái.
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút lúng túng, chẳng lẽ ngày trước mình vô sỉ như vậy sao? Để lại ấn tượng không thể xóa nhòa ở trong lòng viện trưởng Xích Diễm...
"Viện trưởng đại nhân, làm sao tôi lại sẽ có thể là người thiếu tiền không trả cơ chứ! Ngài xem, không bằng, trước tiên ngài giúp tôi khôi phục lại ký ức. Chỉ cần trí nhớ của tôi được khôi phục, như thế, tất cả điểm cống hiến tôi còn thiếu học viện Xích Diễm, đều sẽ được trả hết." Diệp Oản Oản mỉm cười, nhìn viện trưởng Xích Diễm và nói.
Viện trưởng Xích Diễm vô cùng hoài nghi quan sát Diệp Oản Oản: "Ta không tin!"
"Viện trưởng đại nhân, ngài nhìn xem, tôi đều đã thiếu nợ hơn 3 triệu điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự rồi, cũng không thiếu chút điểm này... Tôi bảo đảm, chốc lát nữa khôi phục ký ức, nhớ lại những điểm số mình còn thiếu, nhất định sẽ trả hết toàn bộ số nợ!" Diệp Oản Oản mặt đầy khẳng định.
Viện trưởng Xích Diễm hơi có chút bất đắc dĩ. Một cuốn sổ nợ này, làm sao muốn đòi lại chật vật như vậy?
Người này có phải là thiếu nợ riết quen rồi hay không? Hai thân phận, mỗi cái thân phận đều thiếu nợ điểm cống hiến vinh dự của học viện Xích Diễm.
Trong lòng viện trưởng Xích Diễm tràn đầy bất đắc dĩ. Ban đầu mình vốn không nên tạo ra tiền lệ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...