Biên soạn: Đức Uy -
- --
"Vô Ưu tiểu thư... Cô tông người của A Tu La thì thôi, nhưng tôi là người của Nhiếp gia! Cô... cô... Tại sao ngay cả tôi cô cũng tông vậy...?" Rất nhanh, thành viên Nhiếp gia bị đuôi xe Diệp Oản Oản quét bay, khập khễnh đứng dậy, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mặt đầy ủy khuất.
"Sặc..." Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có chút lúng túng. Bất kỳ người nào nàng cũng không muốn đụng phải có được hay không? Xe đến còn không né, bị đụng sao lại trách nàng rồi?
Vào giờ phút này, nhìn thấy Diệp Oản Oản hiện thân, mọi người tại đây thần sắc quái dị.
Đám người A Tu La này thanh thế lớn như vậy, hôm nay chính là tới bắt nàng. Không một ai ngờ được, Nhiếp Vô Ưu lại sẽ có thể ở trong lúc Nhiếp gia và A Tu La khai chiến, chợt hiện thân.
"Mẹ!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, con ngươi đen nhánh của Đường Đường hiện ra một tia sáng lấp lánh. Trong nháy mắt, cậu bé chạy tới bên người Diệp Oản Oản, ôm lấy bắp chân của nàng.
"Đường Đường ngoan ngoãn, mẹ tới rồi."
Diệp Oản Oản nhìn ngắm tiểu bảo bối của mình, chỉ cảm thấy trái tim của chính mình đều đã nhanh hòa tan.
"Vô Ưu, mau tới đây!"
Giờ phút này, Nhiếp gia chủ lập tức hướng về Diệp Oản Oản gọi.
"Cha, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp gia chủ, mặt đầy mộng bức.
"Xảy ra chuyện gì?"
Bị Diệp Oản Oản hỏi một câu như vậy, vẻ mộng bức Nhiếp gia chủ lộ ra, so với Diệp Oản Oản còn nhiều hơn.
Làm sao ông biết được chuyện gì đang xảy ra chứ? Cái gã Tu La Chủ này chính là vì con gái ông mà tới.
Trước đó, Nhiếp gia chủ cho rằng, chắc là con gái bảo bối của mình ở bên ngoài trêu chọc A Tu La. Nhưng bây giờ Nhiếp Vô Ưu lại hỏi ông đã xảy ra chuyện gì...
Còn không đợi Nhiếp gia chủ mở miệng, Diệp Oản Oản xoay người nhìn về phía Tư Dạ Hàn: "Anh bị điên rồi?"
Nhiếp gia là nhà của nàng, Nhiếp gia chủ và chủ mẫu là cha mẹ nàng, Đường Đường lại còn là con trai ruột của chính nàng và Tư Dạ Hàn! Tư Dạ Hàn muốn làm cái gì, thật sự tấn công Nhiếp gia? Não của anh ta có phải là bị úng giấm rồi hay không? Nghĩ gì vậy hả?
Tư Dạ Hàn đầu tiên là nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt lại hướng về Đường Đường trong ngực Diệp Oản Oản quan sát.
Chỉ một cái nhìn, đã khiến cho lệ khí trên người Tư Dạ Hàn càng đáng sợ hơn, thật giống như muốn đem toàn bộ Diệp Oản Oản ăn tươi nuốt sống.
Diệp Oản Oản cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại ánh mắt này của Tư Dạ Hàn, quả thực sợ hết hồn. Anh chàng này rốt cuộc đang nổi cơn thần kinh gì vậy?
"Dẫn nàng mang đi!"
Tư Dạ Hàn mở miệng nói.
Anh đã cho nàng cơ hội, vô số lần...
Anh từng nói, bọn họ không thích hợp, trong nội tâm nàng vẫn có người đàn ông kia. Nhưng nàng lại lên tiếng phủ nhận, nhưng mà kết quả...
Nếu đã muốn xuống địa ngục, vậy thì tất cả mọi người cùng nhau, toàn bộ đều xuống địa ngục!
Giờ phút này, Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn, hơi có chút cạn lời. Muốn dẫn mình đi? Gọi điện thoại là được rồi! Lại còn phải phất cờ gióng trống như thế, chạy tới Nhiếp gia cướp người?
Diệp Oản Oản nhìn về phía Tư Dạ Hàn, chân mày hơi hơi nhíu lại. Rốt cuộc anh đang suy nghĩ gì? Chẳng lẽ bởi vì chính mình là Nhiếp Vô Ưu? Là vị hôn thê của Kỷ Tu Nhiễm? Hay là vì cho rằng Đường Đường là con trai của Kỷ Tu Nhiễm?
Quả thật là buồn cười! Đường Đường có chỗ nào giống như Kỷ Tu Nhiễm rồi hả? Mắt anh bị mù sao, không nhìn ra Đường Đường là con của mình?
Lúc này, một vị Tu La cầm đầu, đang định tiến lên bắt lấy Diệp Oản Oản và Đường Đường.
"Tiểu bối, càn rỡ!"
Thấy vậy, một vị nội các trưởng lão Nhiếp gia, trong nháy mắt lướt lên.
Chỉ bất quá, nội các trưởng lão Nhiếp gia lại chậm một bước, Nhiếp gia chủ đã tới bên cạnh Diệp Oản Oản, một chưởng đánh ra, bức lui gã Tu La nọ.
"Cha, đừng đánh."
Diệp Oản Oản nhìn về phía Nhiếp gia chủ ở bên cạnh đang che chở cho mình, lên tiếng nói.
"Vô Ưu, không cần phải lo lắng. Hôm nay chớ nói chi là A Tu La, coi như là Thiên Hoàng Lão Tử tới, cũng không mang được con đi." Nhiếp gia chủ quay đầu nhìn Diệp Oản Oản một cái, lên tiếng trấn an.
Diệp Oản Oản: "..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...