Biên soạn: Đức Uy -
- --
(vẫn đang trong hồi ức)
Những người đó không lục ra được vật gì đáng tiền, coi như gặp vận rủi, lúc này mới thả bọn họ rời đi.
Sau khi rời đi.
Diệp Oản Oản vẫn như cũ tức giận không thôi: "Gào! Tức chết em rồi! Mấy thằng chó đó!"
"Chẳng qua chỉ là một đám người ô hợp, không nhất định phải so đo cùng bọn họ. Bọn họ muốn tiền, cho bọn họ là được rồi, an toàn là trên hết!" Tư Dạ Hàn dùng một âm thanh đầy bình tĩnh nói chuyện, hơn nữa còn dặn dò nàng, "Bây giờ em đã thoát ly khỏi Không Sợ Minh, sau này làm việc cũng phải khiêm tốn một chút, không nên tùy tiện để xảy ra va chạm cùng người khác."
Diệp Oản Oản lầu bầu, "Bảo Bảo, anh chính là quá dễ nói chuyện, tính tình quá tốt rồi!"
Nói tới chỗ này, vì duy trì hình tượng nhân vật của mình, Diệp Oản Oản nhất thời bổ sung thêm, "Bất quá, Bảo Bảo anh nói đúng, không cần phải so đo cùng bọn họ, lấy đức báo oán, như vậy mới có thể tích lũy phúc đức. Nếu không oan oan tương báo đến khi nào!"
Tư Dạ Hàn: "Ừm."
Đang bị thôi miên, Diệp Oản Oản nhớ đến đoạn đối thoại này của hai người, quả thật là không biết nên nói cái gì mới tốt.
Một bên là tướng cướp, một bên là một trong số ba vị thủ lãnh của Tội Ngục. Làm việc khiêm tốn, lấy đức báo oán gì gì đó!? Lương tâm của hai người thật sự không biết đau phải không?
Nàng cũng không tin, ban đầu mình lại có thể cứ để mặc như vậy được!
Quả nhiên, hồi ức tiếp tục...
Buổi tối hôm đó, sau khi Diệp Oản Oản rời khỏi chỗ ẩn cư, liền lặng lẽ phục kích, chặn đường đám người Hắc Hổ bang kia.
"Ha ha ha... Mới vừa rồi vóc người con nhỏ đó thật không tệ, âm thanh cũng ngọt!"
"Không sai, không sai, rất biết nói chuyện, âm thanh y như chim hoàng anh. Sớm biết vậy đã bắt nhỏ đó lại là được rồi!"
"Chỉ là dáng vẻ tên tiểu tử thúi bên cạnh nhỏ đó y như hung thần ác sát, thoạt nhìn có vẻ không phải dạng vừa đâu!"
"Cắt, tại địa bàn này, còn có người mà Tam ca chúng ta không dám chọc?"
"Cũng phải ha! Ha ha ha ha... Đại ca, nếu như là anh thích, bọn em giúp anh canh đi bắt con nhỏ đó lại đây, liền như vậy!"
...
Giờ phút này, Diệp Oản Oản ngậm một nhánh cỏ đuôi chó trong miệng, đang đứng ở ven đường, vừa vặn nghe được âm thanh của đám người say khướt kia, dường như còn trùng hợp đang bàn tán về nàng.
Diệp Oản Oản "Phụt" một tiếng phun cọng cỏ đuôi chó trong miệng, chậm rãi đi ra từ phía sau bụi cỏ.
Diệp Oản Oản: "Các vị... là đang tìm ta sao?"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản, đám người Hắc Hổ bang kia có chút kinh ngạc, nhất thời lại hưng phấn phản ứng lại rồi, "Yo! Đây không phải là cô bé kia sao?"
"Làm sao lại tự mình chủ động tìm tới cửa! Sợ không phải là đã vừa ý đại ca của chúng ta đấy chứ?"
"Ha ha ha ha..."
Mọi người nhất thời cười nghiêng cười ngả, mặt đầy vẻ mập mờ.
Diệp Oản Oản khẽ xì một tiếng, "Bà cô đây tính nhẫn nại có hạn. Mới vừa rồi, tên nào không có mắt dám đụng chạm vào người đàn ông của ta? Hiện tại, tự mình đứng ra cho lão nương!"
Thái độ Diệp Oản Oản đột nhiên biến đổi lớn, khiến cho những người kia đổi sắc mặt, "Con điếm thối! Ngươi nói cái gì? Muốn chết à!"
Diệp Oản Oản: "Muốn chết? Không sai, các ngươi quả thật là rất đáng chết!"
"Đệt! Tiểu tiện nhân ta thấy là ngươi..."
Một người trong đó vừa nói vừa đầy hung hãn lao lên. Kết quả lời còn chưa dứt, một giây kế tiếp, cùng với một tiếng “uỳnh” thật lớn vang lên, thân ảnh của người nọ giống như bao cát bị đạp bay ngang.
"Đệt! Tiện nhân kia lại còn thật sự có tài! Khó trách lại kiêu ngạo như vậy! Tiến lên! Cùng tiến lên cho ta!"
Diệp Oản Oản xoay xoay cổ tay một cái, thân ảnh tựa như tia chớp lắc mình đi qua. Đầu tiên là đem những người khác giải quyết, sau đó bắt lấy hai gã vừa rồi lục soát người Tư Dạ Hàn, ngược cho một trận.
Cuối cùng, Diệp Oản Oản mới từng bước từng bước, không nhanh không chậm đi về phía gã phân đường chủ Hắc Hổ bang kia.
Phân đường chủ nhìn thấy đám thủ hạ bị ngược nằm lăn lộn trên mặt đất, giận tím mặt, "Tiểu tiện nhân! Ngươi thật là to gan, thuộc bang phái nào, báo danh! Thậm chí ngay cả người của Hắc Hổ bang ta cũng dám chọc!"
Diệp Oản Oản phủi phủi bụi trên người, khẽ nhíu mày: "Tên của ta?"