Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
- --
Trong tiếng nước chảy rì rào, gã đàn ông nọ xoay đầu lại, Diệp Oản Oản nhất thời mặt đầy kinh hỉ, nhận ra người trước mắt quả nhiên chính là Giang Ly Hận.
"Giang bang chủ! Thật hân hạnh được gặp mặt!" Diệp Oản Oản vội vàng lên tiếng chào hỏi.
"Cô là…?" Gã ta híp mắt, hướng về phía cô gái nhìn từ trên xuống dưới, nơi đáy mắt bất ngờ lóe lên một vệt tinh quang.
Diệp Oản Oản trực tiếp xoay người lại, để đối phương nhìn thấy chữ phía sau lưng mình.
"Ồ... Không Sợ Minh..." Bởi vì phương thức tự giới thiệu mình siêu đặc biệt của Diệp Oản Oản, người đàn ông nọ cười khẽ một tiếng, "Bạch minh chủ, thật hân hạnh! Có muốn xuống cùng ngâm mình một chút không?"
Diệp Oản Oản: "..."

Thôi cho xin đi... Có thể xem nàng như một cô gái có được không?
"Khục, không cần đâu! Thật ra thì, là tôi cố ý đến tìm Giang bang chủ ngài, bởi vì có chuyện muốn nhờ, không ngờ vận khí tốt như vậy, thật sự gặp được rồi." Diệp Oản Oản trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
"Ồ?" Giang Ly Hận tựa như cười mà không phải cười, nhìn nàng một cái, ngay sau đó tiếp tục cuộc đối thoại, "Thật ra thì, đổi lại bình thường, nếu như có người quấy rầy tôi ngâm suối nước nóng, vào lúc này hẳn là đã trở thành một xác chết rồi..."
Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản theo bản năng lui về sau một bước. Cái vị trước mặt này thật sự không phải là một người dễ trêu vào…
"Bất quá..." Giang Ly Hận nhìn nàng từ trên xuống dưới, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên mặt của nàng, "Bất quá, với gương mặt này, tôi có thể để cho cô sống thêm…3 phút!"
Diệp Oản Oản: "..."
Ôi thật là vinh hạnh, vinh hạnh quá đi! 3!! Phút!! Luôn!! Đấy!!
Giang Ly Hận tiếp tục tận hưởng cảm giác thư thái khi ngâm mình trong suối nước nóng, ánh mắt khẽ sáng lên, tiếp tục nói: "Nếu như cô nguyện ý mặc đồ nữ, ít gì cũng phải mặc váy, đi tới gặp tôi, tôi có thể tăng thời gian thêm thành 5 phút!"
Diệp Oản Oản: "..."
Còn có loại lập luận này?
Giang Ly Hận: "A, nếu như sẵn lòng xõa tóc dài xuống, có thể nhiều hơn được 1 phút nữa..."
Diệp Oản Oản: "..."
Thật là đội ơn “ngài”…

Giờ phút này, Diệp Oản Oản đột nhiên hiểu ra. Cho nên nói, cái gã Giang Ly Hận này, có lẽ nào cũng là một đồng đạo, cũng bị nhan sắc…chi phối.
Nàng chỉ nghe nói cái tên này có sợ thích vô cùng độc lạ, thích chỉnh người khác, làm sao lại không biết hắn lại là một người ‘trông mặt bắt hình dong’ cơ chứ?
Không ngờ gương mặt này lại đem lại tác dụng như vậy, cũng có thể nói là thu hoạch ngoài ý muốn.
"Khục khục, 3 phút là đủ rồi!" Diệp Oản Oản dằn cho lòng mình trấn tĩnh lại, vội vàng lên tiếng.
Giang Ly Hận nghe vậy mặt đầy tiếc nuối, "Vậy cũng tốt, nói một chút coi ~ "
Diệp Oản Oản nói ra ý đồ của mình thật nhanh: "Tôi cần giáo bia của học viện lính đánh thuê Xích Diễm, Giang bang chủ ngài ra giá đi!"
Giang Ly Hận thoạt tiên là ngẩn ra, ngay sau đó cười ra tiếng, "Tiểu nha đầu, cô thật đúng là biết đòi hỏi nhiều à nha! Cô có biết thứ đồ chơi kia là thứ mà đời này tôi vừa ý nhất, ưa thích nhất hay không?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nàng thật sự không biết thứ đồ chơi kia thật sự có gì hay…
Giang Ly Hận lắc lắc mái tóc ướt dầm dề của mình, "Ha ha, mỗi lần nhìn thấy đồ chơi kia, tôi đây liền có thể liên tưởng đến bộ dáng lão già chết tiệt nọ giận đến giậm chân, thật sự là... quá thú vị! Không phải sao?"

Diệp Oản Oản: "..."
Lão già chết tiệt, là chỉ lão viện trưởng học viện Xích Diễm, đúng chứ?
Người này, quả nhiên là có sở thích độc lạ mà! Về điểm này, lời đồn lần này lại hoàn toàn không sai!
"Vậy... Phải như thế nào anh mới chịu đem giáo bia này giao cho tôi? Chỉ cần là việc tôi có thể làm là được." Diệp Oản Oản vẫn muốn cố gắng một chút.
Giang Ly Hận trầm ngâm cân nhắc một phen, "Cũng không phải là không thể, trừ phi cô có thể làm ra chuyện càng vui vẻ hơn để cho tôi xem!"
Diệp Oản Oản có chút cạn lời, nàng làm sao lại làm ra được chuyện gì càng vui vẻ hơn để hắn xem chứ?
"Giang bang chủ, chuyện càng vui vẻ hơn là muốn ám chỉ…?" Diệp Oản Oản thử hỏi dò.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui