Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
---
"Minh chủ, tôi cũng không nhìn ra được chiếc nhẫn này có chỗ nào đặc biệt... Nếu như không có ai đi cướp đoạt mà nói, hẳn tôi sẽ cho rằng, chiếc nhẫn này chẳng qua chỉ vẻn vẹn là đồ trang sức mà thôi... Nhưng nếu như là đồ trang sức, làm sao có thể khiến cho cao thủ Độc Lập Châu đến cướp đoạt? Coi như là lấy lại đồ vật trước đây, hẳn cũng không mấy ai dám cướp đồ của Không Sợ Minh chúng ta... Trừ phi, không phải là vì tiền, mà là vì có ý nghĩa đặc biệt gì khác." Đại trưởng lão sau một hồi suy nghĩ, nói với Diệp Oản Oản.
Đối với chuyện này, đương nhiên Diệp Oản Oản cũng hiểu rõ trong lòng. Chiếc nhẫn này, tất nhiên có công dụng khác, nhưng... rốt cục là có tác dụng gì, chuyện này mới là chủ yếu! Nếu như không tra rõ ràng, lưu lại trên người mình, biết đâu sẽ thành một củ khoai lang nóng bỏng tay lúc nào không hay!
Đương nhiên, khoai lang bỏng tay chắc hẳn là chỉ khi còn ở tại Hoa quốc mà thôi! Diệp Oản Oản cũng không tin, sau khi trở lại Độc Lập Châu, chẳng lẽ còn có người dám cướp đồ của nàng?

"Minh chủ, chờ sau khi trở về Độc Lập Châu, tôi sẽ để cho người đem chuyện này điều tra chân tướng rõ ràng. Nếu như biết được là ai dám cướp nhẫn của Minh chủ, nhất định sẽ khiến cho hắn sống không bằng chết, diệt sạch cả nhà!" Hàn quang trong mắt Tam trưởng lão lóe lên.
Từ trước đến giờ, chỉ có Không Sợ Minh bọn họ cướp đồ của người khác. Việc Không Sợ Minh bị người khác cướp vẫn là lần đầu... Thậm chí, người bị cướp, lại còn là Không Sợ Minh Chủ! Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, Không Sợ Minh bọn họ còn mặt mũi nào lăn lộn tại Độc Lập Châu. Chuyện này, so với việc báo cảnh sát bắt Tư Vô Thiên còn mất mặt hơn…
Đối với vấn đề này, Diệp Oản Oản cũng không để bụng. Ngược lại, chiếc nhẫn trước mắt vẫn còn đang ở trên tay của mình, gã đàn ông gầy gò kia cũng không cướp đi được. Còn việc có thể điều tra rõ ràng thân phận của gã ta hay không, Diệp Oản Oản cũng không đặt bao nhiêu hi vọng.
Nếu gã ta biết được thân phận của nàng, lại không chút kiêng kỵ, dám đến cướp chiếc nhẫn, đã đủ để chứng minh 2 điều.
Thứ nhất, gã ta đã sớm có sự chuẩn bị chu đáo, coi như là Không Sợ Minh đem hết toàn lực điều tra, cũng tuyệt đối không tìm ra được hắn.
Thứ hai, thế lực sau lưng gã đàn ông gầy gò kia, tuyệt đối không kém gì Không Sợ Minh, càng không sợ Không Sợ Minh tìm phiền toái. Cho dù là để cho Tam trưởng lão điều tra ra được, cũng bó tay toàn tập.
Cho nên, theo Diệp Oản Oản, tra hay không tra, đối với nàng mà nói, căn bản không quan trọng.
Còn không đợi Diệp Oản Oản mở miệng nói tiếp, chuông điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Tên người gọi đến —— Bảo Bảo Yêu Thích Nhất.

Đây là chú thích mà Diệp Oản Oản đặt cho số điện thoại di động của Tư Dạ Hàn.
Một bên, sau khi Bắc Đẩu liếc thấy tên người gọi đến trên màn hình điện thoại di động của Diệp Oản Oản, nhất thời trợn to hai mắt, cặp mắt sáng lên, "A…a…a!!! Bảo Bảo Yêu Thích Nhất? Phong tỷ đặt cho ai cái chú thích sến súa như vậy? Ai vậy, ai vậy?"
Thất Tinh không hề phản ứng lại Bắc Đẩu, chẳng qua chỉ hơi nheo lại, đưa mắt nhìn về phía Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhìn thấy chú thích tên người gọi đến, thần sắc khẽ run.
Cái số này, đã rất lâu không sáng lên rồi...
Sau một thoáng khẽ bần thần, Diệp Oản Oản tựa như cười mà không phải cười, nhận lấy điện thoại, "Alô, anh yêu?"

Cố ý dùng cái số của Hoa quốc này, hẳn là muốn ám chỉ nàng, anh ta không hề đi Độc Lập Châu, quả cũng đã hao tổn tâm tư một phen…
Bắc Đẩu run lên, vừa nói khẽ với Thất Tinh, vừa ói hỏng bét trong lòng: "Tôi ói mất, âm thanh nũng nịu này của Phong tỷ làm tôi nổi hết cả da gà lên rồi này!"
"Em đang ở đâu?" Đầu kia điện thoại di động, âm thanh trầm thấp thanh lãnh của Tư Dạ Hàn vang lên.
"Em sao? Đương nhiên là ở tại Đế Đô rồi! Sao vậy?" Diệp Oản Oản nháy mắt một cái, trả lời như thể là chuyện đương nhiên.
Nghe được Diệp Oản Oản nói mình đang ở tại Hoa quốc, âm thanh ở đầu kia của điện thoại di động nhu hòa đi mấy phần, "Không có việc gì, không nên chạy loạn!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui