Biên soạn: Đức Uy -
---
Một mái tóc dài màu bạc tới tận eo, trên mặt mang theo một nụ cười thật hiền hòa.
"Là ông..."
Sau khi nhìn thấy người đàn ông tóc bạch kim nọ, Diệp Oản Oản thần sắc kinh ngạc.
"Độc Cô Cầu Bại?" Diệp Oản Oản lên tiếng hỏi.
"Độc Cô Cầu Bại?"
Diệp Oản Oản dứt lời, ánh mắt của tất cả đám người Không Sợ Minh, đồng loạt rơi vào trên người ông ta.
"Con bà nó, cái tên này... Cha mẹ ông ta cũng có phần quá kiêu ngạo!"
"Đúng là có chút phách lối..."
Ở trên thế giới này, lại còn có người tên là Độc Cô Cầu Bại? Coi tiểu thuyết kiếm hiệp quá nhiều rồi phải không?
Cảm nhận được ánh mắt khác thường của mọi người, khuôn mặt người đàn ông nọ ửng đỏ, vội vàng xua xua tay: "Cái gì mà Độc Cô Cầu Bại... Đừng có nói nhảm, đó là nickname của ta thôi... Là nickname, không phải là tên thật! Lại nói, Độc Cô Cầu Bại đó cũng là chuyện lúc trước rồi, ta cũng đã đổi nickname lại rồi!" Người đàn ông tóc bạch kim liền vội vã mở miệng nói.
"Đổi rồi..." Diệp Oản Oản nhìn người đàn ông tóc trắng, gần như bật thốt lên: "Đổi thành cái gì?"
"Vô! Địch! Thiên! Hạ!" Nam nhân tóc bạch kim chậm rãi mở miệng đáp.
Diệp Oản Oản: "..."
Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: "..."
Thế này con mịa nó, lại còn là Vô Địch Thiên Hạ! Cái tên này của ông, so với Độc Cô Cầu Bại, còn muốn phách lối hơn, có được không?
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản quan sát tỉ mỉ người đàn ông tóc bạch kim. Ban đầu khi mình còn ở tại Hoa quốc, từng tông phải ông ta trong khi lái xe.
Nhưng mà, xe suýt chút nữa đã bị hỏng, mà người đàn ông tóc bạch kim này lại không có chuyện gì. Khi đó chính mình còn tưởng rằng gặp quỷ. Nhưng sau đó, vị nam nhân tóc bạch kim này còn từ trong tay đám sát thủ Nhiếp Linh Lung phái tới truy sát nàng, cứu nàng một mạng…
Hơn nữa, người đàn ông tóc bạch kim này còn từng đăng lên mạng xã hội, rằng mình có một vị đồ nhi, gọi là “Tiểu-Vô-Ưu”...
Diệp Oản Oản hoài nghi trong lòng, vị nam nhân tóc bạch kim này, có khi nào đang tìm Nhiếp Vô Ưu... Và ông ta cũng chính là sư phụ của nàng?
Tuy rằng xác suất khá lớn, nhưng ký ức mình còn chưa khôi phục, hết thảy đều không thể xác định chắc chắn.
"Tiểu tử, ban ngày ban mặt, chốn thanh thiên bạch nhật, ngươi làm ra loại chuyện bại hoại thuần phong mỹ tục này, thực sự là đáng nhục, thật sự khiến cho người khác khinh thường." Nam nhân tóc bạch kim nhìn chằm chằm gã đàn ông gầy gò, mở miệng nói.
Diệp Oản Oản: "..." Luôn cảm thấy lời thoại này có gì đó là lạ.
"Tiểu tử, có ta ở chỗ này, há có thể cho phép ngươi làm vậy! Nếu như ngươi chấp mê bất ngộ, không đi nữa..." Trong khi nói chuyện, hàn quang trong mắt của người đàn ông tóc bạch kim chợt lóe lên: "…ta đây liền báo cảnh sát!"
Một đám thành viên tinh anh Không Sợ Minh: "..."
Diệp Oản Oản: "..." Báo cảnh sát, mà còn cần phải làm màu khí thế đến như vậy?
Gã đàn ông gầy gò nhìn về phía nam nhân tóc bạch kim, chân mày hơi hơi nhíu lên: "Là ngươi..."
"Được, núi không chuyển nước chuyển, không hẹn gặp lại!" Sau khi đã đàn ông gầy gò quan sát nam nhân tóc bạch kim mấy lần, không nói hai lời, xoay người rời đi, trong nháy mắt liền mất tung mất ảnh.
Thấy gã nam tử gầy gò rời đi, người đàn ông tóc bạch kim khẽ mỉm cười: "Đám người trẻ tuổi thời nay, đúng là sợ bóng sợ gió, không chịu được hù dọa. Ngay cả điện thoại ta cũng đều không mang, hắn còn thật sự cho rằng ta sẽ báo cảnh sát!"
Diệp Oản Oản ung dung thản nhiên nhìn vị nam nhân tóc bạch kim trước mặt này. Gã đàn ông gầy gò rời đi, tuyệt đối không phải là bởi vì sợ lời cảnh báo của nam nhân tóc bạch kim. Dường như... hắn ta có nhận biết người đàn ông tóc bạch kim này.
Mới vừa rồi, trước lúc người đàn ông gầy gò rời đi, có nói một câu nói... Là ngươi...
Bây giờ, Diệp Oản Oản càng lúc càng cảm thấy hiếu kỳ đối với người đàn ông tóc bạch kim này. Ông ta rốt cuộc có thân phận gì? Thực lực của gã đàn ông gầy gò kia, mạnh đến kinh người! Nhưng mà hai người cũng không hề động thủ, nam nhân tóc bạch kim chỉ cần dựa vào thân phận của mình, đã dọa lui nam tử gầy gò... Thật khiến cho người khác có chút không thể tưởng tượng nổi.
"Minh chủ, còn muốn rượu sao? Tôi đi mua..."
Giờ phút này, một vị thành viên tinh anh Không Sợ Minh trong đám đứng dậy, hướng về Diệp Oản Oản hỏi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...