Biên soạn: Đức Uy -
---
Nghe vậy, Tư Dạ Hàn yên lặng chốc lát, trong lúc nhất thời lại không biết nên trả lời như thế nào.
Cái gọi là kết hôn, chẳng qua chỉ là vì anh muốn khiến cho Diệp Oản Oản tin vào lời nói dối của mình, tin vào câu chuyện xưa mà anh bịa ra. Giữa bọn họ, làm sao lại có thể có con trai được?
"Đều ngớ ra đó làm gì, bắt Tư Dạ Hàn lại cho ta!"
Bỗng nhiên trong lúc này, cách đó không xa, Tần Nhược Hi lạnh giọng ra lệnh.
Tần Nhược Hi vừa dứt tiếng, Ám Vệ Tư gia rục rịch ngóc đầu dậy.
Tuy nói, chiến lực bên ngoài Tư gia đều bị thế lực Tư Dạ Hàn mang đến khống chế, nhưng bên trong Tư gia lại không hề thiếu nhân lực có thể dùng được. Hiện tại, chỉ cần bắt lại được Tư Dạ Hàn, hết thảy đều dễ nói!
"Ta…thật giống như chưa từng nói qua, muốn bắt Tư Dạ Hàn thì phải?" Thập Nhất lạnh lùng nhìn về phía Tần Nhược Hi.
"Eric tiên sinh, nhưng mà..." Tần Nhược Hi nhìn về phía Thập Nhất, nhíu chặt lông mày.
Nhưng mà, Thập Nhất lại không để ý tới Tần Nhược Hi, hướng về Hứa Dịch cách đó không xa nói: "Hứa Dịch, đi chuẩn bị một chút rượu và thức ăn, tôi và lão Cửu muốn tán gẫu một chút."
Nghe tiếng, Hứa Dịch nhìn về phía Tư Dạ Hàn.
Mãi đến khi Tư Dạ Hàn gật đầu, lúc này Hứa Dịch mới lui xuống.
Chỉ chốc lát sau, mấy người đi theo Thập Nhất đi tới phòng khách. Đám cao tầng Tư gia và Tần Nhược Hi đều canh giữ ở bên ngoài. Chỉ có Bắc Đẩu và Thất Tinh, đi cùng với đám người Tư Dạ Hàn vào phòng khách.
Trên bàn cơm, Thập Nhất khẽ mỉm cười, nói: "Lão Cửu, một mâm thịt heo rừng này, đặc biệt chuẩn bị vì cậu."
Tư Dạ Hàn cũng không động đũa, chẳng qua chỉ lạnh nhạt nhìn Thập Nhất.
"Lão Cửu, nhất định là cậu không nghĩ tới, tôi sẽ thay hình đổi dạng, núp ở Tư gia, trở thành một tên Ám Vệ nho nhỏ đi?" Thập Nhất nhìn chằm chằm Tư Dạ Hàn, khẽ mỉm cười.
"Tôi nói này Thất ca, nếu được thì anh đừng có ngu nữa! Từ lần đầu tiên anh đến Tư gia xin làm Ám Vệ, Cửu ca đã biết anh là Thất ca rồi!" Một bên, Lâm Khuyết ném thẳng một miếng mỡ dày vào trong miệng, rồi nói.
Lâm Khuyết vừa dứt tiếng, Thập Nhất khẽ biến sắc: "Không có khả năng!"
"Sao lại không có khả năng...?? Thất ca, thân thủ của anh như thế nào, cũng không phải là anh không biết... Chỉ có trình độ võ thuật như vậy, nếu không phải là Cửu ca đồng ý, làm sao anh có thể đi vào Tư gia?" Lâm Khuyết giải thích.
Lúc này, Thập Nhất lâm vào yên lặng.
Chỉ chốc lát sau, Bắc Đẩu bỗng nhiên động đũa, hướng về Thất Tinh và đám người Đại trưởng lão nói: "Tới đi, đều ăn đi, uống đi... Thức ăn cũng không có độc!"
"Làm sao ngươi biết không có độc?" Tam trưởng lão không hiểu.
"Tôi biết chắc!" Bắc Đẩu chỉ vào Lâm Khuyết: "Tên tiểu tử này ăn nhiều như vậy, tôi thấy cả đấy! Nếu có độc mà nói, hắn chắc chắn đã tèo rồi!"
Diệp Oản Oản: "..."
Lâm Khuyết: "Đệt... Con mịa nó, làm sao cậu lại thất đức như vậy?! Lấy tôi ra làm chuột bạch?"
"Nói chuyện với tôi, chú ý ngữ khí và thái độ của cậu... Nếu không, coi chừng tôi cho cậu lên báo đấy, có tin hay không?" Bắc Đẩu lườm Lâm Khuyết một cái.
Giờ phút này, khóe miệng Thập Nhất khẽ nhếch lên: "Phải không? Thì ra là như vậy... Lão Cửu, cậu cũng được đấy chứ! Đoán được thân phận của tôi cũng không nói, để cho tôi ở lại Tư gia, ở dưới mắt của cậu... Cứ như vậy, nếu cậu muốn giết tôi, tùy thời đều có thể."
"Giết anh?" Tư Dạ Hàn nãy giờ chưa từng mở miệng, bỗng nhiên hỏi: "Tại sao?"
"Tại sao?" Thập Nhất đột nhiên đứng dậy quát lớn, suýt nữa lật tung bàn ăn lên: "Lão Cửu, ngươi con mịa nó còn đang giả vờ giả vịt cái gì?"
Tư Dạ Hàn cũng không so đo, vẫn ngồi ở phía xa, nhìn Thập Nhất: "Chúng ta là anh em!"
"Anh em?" Tư Dạ Hàn vừa dứt lời, Thập Nhất lại ngửa mặt lên trời cười to: "Là anh em sao? Lão Bát và ngươi có phải là anh em hay không? Là anh em... Bạn gái của ta... Lâm Vân, cũng chết ở trong tay Ám Vệ Tư gia do ngươi phái ra! Hiện tại, ngươi con mịa nó còn nói với ta, ngươi là anh em của ta?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...