Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
---
"Hứa Dịch, tôi thấy là anh 8 phần 10 là sợ đám người Tần Nhược Hi đó! Anh chẳng qua là chống đối cao tầng, nên mấy ngày sau là được thả tự do rồi, nên cũng chẳng can hệ gì nữa cả! Trong lòng anh chỉ mong cho gia chủ đừng trở lại. Đến lúc đó anh phủi mông một cái, rời đi cũng không thành vấn đề. Nhưng còn sư phụ tôi biết làm sao bây giờ?"
Thập Nhất lạnh giọng quát lên.
"Thập Nhất, cậu đúng là đồ vũ phu cục súc! Cậu trừ tứ chi phát triển, tôi thấy trong đầu cậu đúng là rỗng tuếch, hoàn toàn không hiểu cái gì là thế cục cả! Chờ sau khi tôi đi ra ngoài, tự nhiên sẽ nghĩ biện pháp cứu Oản Oản tiểu thư." Hứa Dịch cười lạnh.
Giờ phút này, Bắc Đẩu và Thất Tinh hai mắt nhìn nhau một cái, hai người này thật đúng là tú tài gặp quân binh, có lý cũng nói không được.
Chuyện này có gì đáng để mà tranh cãi chứ, một cái hầm giam dỏm vớ vẩn mà thôi! Nếu muốn đi ra ngoài, căn bản là dễ như trở bàn tay.

"Thập Nhất, cậu biết Eric không?" Hồi lâu sau, Diệp Oản Oản nhìn về phía Thập Nhất ngồi ở một bên, mở miệng hỏi.
Nghe tiếng, Thập Nhất gật đầu: "Eric tiên sinh sao... Người này tôi biết, là người ủng hộ đám người Tần Nhược Hi, Tư Minh Lễ, bất quá cho tới nay chưa từng gặp, rất thần bí... Sư phụ, không phải là cô sợ cái gã Eric đó đấy chứ? Tôi tin rằng, chỉ cần Cửu gia trở lại, nhất định có thể bắt được hắn ta!"
"Eric tiên sinh?" Một đầu khác của hầm giam, truyền tới âm thanh hơi kinh ngạc của Hứa Dịch: "Phe của đám Tần Nhược Hi và Tư Minh Lễ lại còn có người ủng hộ sao? Cho tới bây giờ chưa từng nghe qua... Oản Oản tiểu thư, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, từ lúc mình “bị” bắt cóc cho tới lúc này, Tần Nhược Hi cũng được, vị Eric tiên sinh gì gì đó cũng được, đều vẫn chưa từng hiện thân...
Trong hầm giam, Thập Nhất và Hứa Dịch bất ngờ bùng nổ một trận cãi vã, Diệp Oản Oản cũng không thèm để ý.
Đại trưởng lão và Tam trưởng lão hai người, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không nói thêm gì cả. Chỉ bất quá, Bắc Đẩu lại dần dần hơi mất kiên nhẫn, hoàn toàn không cách nào lý giải được, Phong tỷ tại sao lại không đại khai sát giới, ở lại cái nơi quỷ quái này nghe hai người kia lải nha lải nhải để làm cái gì?
Ước chừng mấy giờ sau, cửa hầm giam chợt bị mở ra.
"Hừ, Diệp Oản Oản, ngươi rốt cuộc có nói hay không?"
Đội trưởng đội Ám Vệ đi vào địa lao, mở đèn trong hầm giam lên, nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, mặt đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.
"Ngươi con mịa nó rốt cuộc có thấy phiền hay không, nói như thế vẫn còn chưa đủ rõ ràng sao?" Bắc Đẩu chửi.
Nếu không phải là Phong tỷ chưa hạ lệnh, hắn chỉ cần đi lên tung một đấm là đủ để đập chết cái gã đội trưởng chó má này.
"Được, ta ngược lại muốn nhìn một chút, miệng các ngươi rốt cuộc cứng rắn đến mức nào!"

Đội trưởng Ám Vệ dứt lời, một đám thành viên đội Ám Vệ nhanh chóng tiến lên, mở lồng giam ra, trước tiên là kéo Thập Nhất lôi ra ngoài.
"Diệp Oản Oản, ngươi không nói, ta liền giết đồ đệ của ngươi! Nếu như ngươi còn không nói, ta sẽ lần lượt giết sạch!" Đội trưởng đội Ám Vệ mặt đầy vẻ âm trầm.
"Ngươi giết bọn chúng là được, đừng giết chúng ta." Bắc Đẩu mở miệng nói.
Thất Tinh: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
Lúc này, một đám thành viên đội Ám Vệ mang theo đám người Diệp Oản Oản, kể cả Hứa Dịch, đi ra khỏi hầm giam.

"Oản Oản tiểu thư... Bọn họ rốt cuộc muốn biết cái gì?" Hứa Dịch đi ở bên cạnh Diệp Oản Oản, nhíu chặt lông mày.
"Không cần phải lo lắng!" Diệp Oản Oản nhẹ nhàng trấn an.
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội tiếp tục mở miệng, đội trưởng Ám Vệ đưa tay siết chặt cổ họng Thập Nhất lại: "Diệp Oản Oản, nếu như ngươi không nói, cổ họng của đồ đệ ngươi, sẽ bị đứt thật đấy."
"Sư... Sư phụ... Cứu... Tôi...!!!"
Giờ phút này, Thập Nhất mặt đầy kinh hoảng, sắc mặt căng phồng đỏ lựng, hô hấp có chút gấp gáp.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản lại không có chút phản ứng nào. Chỉ chốc lát sau, nàng cười nhạt nói: "Được à nha, ngươi bóp gãy cổ của hắn đi!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui