Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
---
Giờ phút này, Bắc Đẩu ổn định lại cơ thể, hướng về phía Tam trưởng lão trên ghế tài xế giơ ngón tay cái lên: "Ồ, Tam trưởng lão quả là một tay lái lụa!"
Vừa dứt lời, từ trên hàng xe nhỏ chắn ngang phía trước, có mười mấy gã đàn ông đi xuống, trực tiếp đi thẳng đến, vây chiếc xe con của bọn họ lại.
"Con bà nó! Đây là có ý gì? Tài xế nơi này đều hung hãn như vậy sao, một lời không hợp liền muốn đánh lộn?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức nhìn về hơn chục người phía trước: "Chuyện này... Tư gia lái xe còn mang theo côn đồ sao? Tài xế nơi này cũng quá hung tàn rồi đi?"
Nghe câu này, Thất Tinh lườm Bắc Đẩu một cái: "Đám này hiển nhiên là tới gây chuyện."
"Gây chuyện?" Bắc Đẩu khẽ giật mình một cái, sắc mặt chợt biến: "Cho tới bây giờ cũng chỉ có chúng ta đi gây chuyện, còn chưa bao giờ gặp được người nào dám đi gây chuyện với chúng ta! Hôm nay tôi không đánh cho bọn chúng phọt c*t ra, tôi không gọi là Bắc Đẩu!"
Dứt lời, Bắc Đẩu làm bộ như muốn mở cửa lao xuống xe, chỉ bất quá lại bị Diệp Oản Oản ngăn lại.

Trong những gã đàn ông này, có hai tên Diệp Oản Oản nhìn có chút quen mắt. Nếu như nàng không nhìn lầm, những người này, đều là Ám Vệ Tư gia.
"Ầm!"
Một giây kế tiếp, cửa xe bị gã đàn ông trung niên cầm đầu mở ra.
"Đi ra!"
Gã ta liếc nhìn Diệp Oản Oản một cái, ra lệnh đầy lãnh đạm.
Lúc này, khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên, nở một nụ cười lạnh như băng đến thấu xương.
Đây cũng là có chút ý tứ rồi!
Trước đó, mình từ Độc Lập Châu trở lại Hoa quốc, vốn định tận diệt Tư gia. Nhưng sau khi thấy Tư Dạ Hàn trở lại, suy nghĩ trong lòng, khẳng định là Tư Dạ Hàn có thể xử lý được, cho nên nàng mới không có bất kỳ hành động nào.
Mà hiện nay, Tư Dạ Hàn đoán chừng đã chạy trở về Độc Lập Châu rồi, xem ra Tư gia bên này, Tư Dạ Hàn cũng không hỏi tới...
Mình còn chưa đi tính sổ với đám cao tầng Tư gia kia, bọn họ lại đã tự đưa mình tới cửa.
"Các ngươi con mịa nó là ở đâu ra? Có biết ta là ai không?" Bắc Đẩu trong nháy mắt nổi cộc.
"Ta lặp lại lần nữa, lăn xuống đi, toàn bộ!" Trong mắt của gã đàn ông cầm đầu hiện ra một vẻ mất kiên nhẫn.
Còn không đợi Bắc Đẩu mở miệng, Diệp Oản Oản đã trực tiếp đi xuống xe.

Thấy vậy, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh cũng liền vội vàng đi theo.
"Lên xe!"
Lúc này, hơn 10 người đem Diệp Oản Oản và mấy người Đại trưởng lão bỏ vào trong xe vận tải.
Thấy Diệp Oản Oản không hề phản kháng chút nào, Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức. Đây là đang làm cái gì...??
Nếu Phong tỷ cũng không động thủ... Vậy hắn rốt cuộc có nên động thủ hay không? Nếu như mình không động thủ, vậy thì mình biết làm gì? Nhưng nếu như mình động thủ, Phong tỷ bên kia còn chưa lên tiếng... Ôi, đây quả là một vấn đề hóc búa quá đi mà!
Cứ như vậy, trong khi Bắc Đẩu còn đang xoắn xuýt tới lui, cũng đã bị bỏ vào trong thùng của xe hàng.
Trong thùng hàng một màu đen kịt, có thể cảm nhận được chiếc xe đang chạy rất nhanh.
"Phong tỷ, làm sao lại không đánh bọn chúng vậy?" Bắc Đẩu mặt vẫn còn mộng bức. Hắn đường đường là Tiểu Bá Vương Bắc Đẩu của Độc Lập Châu, cứ như vậy bị một đám phế vật bắt cóc bỏ vào trong thùng xe hàng?
Chuyện này, con mịa nó, lỡ như truyền về Độc Lập Châu, sau này hắn còn biết lăn lộn như thế nào? Làm sao còn có thể có chỗ đứng tại Độc Lập Châu?
"Phong tỷ không động thủ, nhất định là có ý tứ của Phong tỷ." Thất Tinh mở miệng nói.

"Rốt cuộc là có ý gì... Quá mất mặt mà! Phát sinh loại chuyện mất mặt này, sau này tôi khó lòng mà có mặt mũi gặp mẹ tôi vẫn còn đang điều trị vì bị tung xe ở bệnh viện." Bắc Đẩu thở dài một tiếng.
Thất Tinh: "..."
Diệp Oản Oản: "..."
Đại trưởng lão: "..."
Tam trưởng lão: "..."
"Không nên hành động thiếu suy nghĩ, những người này là nhắm vào tôi mà tới, đến lúc đó cứ nhìn ánh mắt tôi mà làm việc là được rồi!" Diệp Oản Oản dặn dò.
Về phần cao tầng Tư gia bên kia, nàng ngược lại muốn nhìn một chút, những người này rốt cục muốn chơi cái trò gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui