Biên soạn: Đức Uy -
---
Rốt cuộc, trong căn phòng chỉ còn lại nàng và Tư Dạ Hàn hai người.
Sau khi tiến vào căn phòng, Diệp Oản Oản trực tiếp ngồi thẳng lên chiếc ghế sa lon.
Chàng trai thì lại cởi âu phục trên người ra treo lên giá để đồ, sửa lại ống tay áo một chút, ngay sau đó đi tới trước mặt của cô gái, "Uống gì?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của anh ta, "Xì" một tiếng, nâng cằm lên nói, "Không gặp lâu như vậy, không nên hâm nóng tình cảm một chút sao?"
Tư Dạ Hàn: "Nếu như em muốn" … anh có thể phối hợp!
Sắc mặt của Diệp Oản Oản tối sầm lại, đã mất đi hứng thú tiếp tục cùng đối phương giả vờ tình tứ, thả tay xuống, ngất ngưỡng dựa vào trên ghế sa lon, trực tiếp mở miệng nói, "Tại sao thay đổi trí nhớ của tôi?"
Trong nháy mắt khi Diệp Oản Oản dứt tiếng, thần sắc Tư Dạ Hàn khẽ khựng lại một chút, nhanh đến mức không thể nhận ra.
Xem ra quả thật là cô ấy đã biết rồi…
Tư Dạ Hàn: "Em đã biết?"
Diệp Oản Oản nhìn thấy thần sắc của người đàn ông này không có chút thay đổi nào, nơi đáy mắt không khỏi hiện lên vẻ tức giận.
Không hề kinh hoảng, càng không hề áy náy, giống như chuyện đương nhiên!!
Nàng tìm hắn lâu như vậy, tra xét lâu như vậy, muốn biết nguyên nhân, muốn biết tại sao, ngờ đâu thứ chờ đợi nàng lại có thể chẳng qua là thái độ phong khinh vân đạm như vậy.
Diệp Oản Oản: "Tại sao? Cho tôi một lời giải thích!"
Bên trong con ngươi trong suốt của cô gái, phảng phất như có một ngọn lửa tức giận đang rực cháy, "Tư Dạ Hàn, lâu như vậy cho tới nay, rốt cuộc anh coi tôi thành cái gì?"
Nàng cho là, đời này nàng rốt cuộc đã hiểu rõ được hắn rồi, lý giải được hắn rồi! Nàng cho là mình lúc trước đều là hiểu lầm rồi, cho là mình thấy rõ được con người thật của hắn… Không nghĩ tới, chính mình cho tới bây giờ, đều chưa từng hiểu rõ được người này…
Tư Dạ Hàn: "Người anh yêu nhất."
Diệp Oản Oản nghe nói như vậy, đầu tiên là sững sờ, ngay sau đó trực tiếp cười ra tiếng, "Tư Dạ Hàn, cho tới bây giờ anh vẫn còn nói lời như vậy, chẳng lẽ không cảm thấy buồn cười hay sao? Yêu? Yêu một người sẽ xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy? Đem cô ấy biến thành một người khác, biến thành một nô lệ, bị anh giam giữ?"
Đối mặt với sự phẫn nộ của cô gái, chàng trai giống như một mặt hồ tĩnh mịch, tiếp tục mở miệng nói, "Diệp Oản Oản đúng là người anh yêu nhất."
Diệp Oản Oản nhíu chặt chân mày, vốn muốn nói, lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Ý của anh là... Người anh yêu... là ‘Diệp Oản Oản’... mà không phải là tôi, thật sao?"
Nếu đã như vậy, thật giống như hết thảy đều nói xuôi được!
Người Tư Dạ Hàn yêu thích là ‘Diệp Oản Oản’, người yêu cũng là ‘Diệp Oản Oản’. Nhưng ‘Diệp Oản Oản’ lại trong một sự cố ngoài ý muốn mà chết đi, cho nên hắn ta mới không tiếc tìm một người khác tương tự ‘Diệp Oản Oản’, từ đó biến nàng thành ‘Diệp Oản Oản’...
Nghĩ tới đây, Diệp Oản Oản quả thật là rợn cả tóc gáy.
"A, cho nên nói, từ đầu tới cuối, tôi chẳng qua chỉ là một thế thân mà thôi, thật sao?"
Lời giải thích này, thật đúng là áo trời khó lọt.
"Thế thân?" Tư Dạ Hàn nhìn Diệp Oản Oản, trong mắt hiện ra một vẻ không hiểu: "Ý nghĩ của em rất thú vị!"
Nghe Tư Dạ Hàn nói vậy, chân mày Diệp Oản Oản hơi nhướn lên: "Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?"
Diệp Oản Oản vốn cho là, người Tư Dạ Hàn yêu chính là cái người gọi là Diệp Oản Oản của Diệp gia đã sớm chết đi nọ. Chỉ bởi vì chính mình và cô ta có chút tương tự, cho nên mới thanh tẩy trí nhớ của mình, đem mình biến thành một thứ đồ thay thế. Nhưng mà câu trả lời của Tư Dạ Hàn, hiển nhiên lại cũng không phải là như thế.
Nếu thật là như vậy, vậy thì tại sao Tư Dạ Hàn lại phải thanh tẩy trí nhớ của nàng?
"Anh có một chuyện xưa muốn kể cho em nghe…"
Tư Dạ Hàn ngồi ở trên ghế sa lon, lãnh đạm lên tiếng: "Thật ra thì, Tư gia Hoa quốc, bất quá chẳng qua chỉ vẻn vẹn là một cái tiểu chi nhánh bị vứt bỏ... Mà trụ sở chính chân chính của Tư gia, được đặt ở một nơi gọi là Độc Lập Châu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...