Biên soạn: Đức Uy -
---
Hàn Thiên Vũ nhấp một miếng nước chanh, mở miệng nói, "Cố Việt Trạch sợ là quả thật cho rằng nội tâm Diệp Oản Oản vẫn luôn coi hắn như ánh trăng sáng, dư tình chưa dứt. Cho rằng chỉ cần mình ném ra cành ô liu, Diệp Bạch liền nhất định sẽ tiếp nhận."
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhìn về phía Hàn Thiên Vũ cười một tiếng, "Rất thấu triệt!"
Cố Việt Trạch sợ thật đúng là đã cho rằng như vậy, bởi vì "Diệp Oản Oản" lúc trước đối với hắn thật sự là quá si tình rồi, thậm chí còn làm vô số chuyện não tàn.
Đối với Cố Việt Trạch mà nói, Diệp Oản Oản yêu hắn đến chết đi sống lại, đã là tư tưởng ăn sâu bén rễ.
Cho dù sau đó biết nàng và Tư Dạ Hàn lăn lộn với nhau, cũng cho rằng nàng là vì muốn trả thù hắn, nhưng nội tâm vẫn yêu hắn sâu đậm…
Bắc Đẩu ngồi ở bên cạnh Cung Húc, tiến tới trước điện thoại di động của hắn liếc mắt nhìn. Sau khi nhìn thấy ảnh chụp Cố Việt Trạch và đám tin tức bát quái nọ, mở miệng nói, "Ta phi...!! Không phải đâu! Diệp ca là đã ăn quá nhiều thịt cá rồi hay sao? Loại hàng này mà cũng đưa được vào miệng?"
Diệp Oản Oản: "... Xin chú ý chọn lời!"
Cái gì gọi là ăn quá nhiều thịt cá, nàng đã ăn thịt cá gì rồi hả?
Phó Minh Hi vẫn luôn lăn lộn trong giới giải trí Hoa quốc, tự nhiên biết Cố Việt Trạch. Nghe thấy Minh chủ lại có thể từng có hôn ước với gã ta, nhất thời kích động không thôi, "Phong... Diệp ca, cô lại có thể có hôn ước cùng với Cố Việt Trạch! Vậy còn tôi thì sao! Cô rõ ràng đã có hôn..."
…ước với tôi trước đó rồi!
Nhưng Phó Minh Hi còn chưa kịp nói xong câu đó, Diệp Oản Oản quả thật là suýt chút nữa đã bay lên bàn dùng tay che miệng của hắn.
Cũng còn may, Thất Tinh ngồi cách hắn ta gần nhất, đã thay nàng hoàn thành một động tác này.
"Ô ô ô..." Phó Minh Hi đã bị…bịt miệng.
Lúc này, nhân viên phục vụ đem rượu lên.
Vì phòng ngừa hai tên gieo họa Bắc Đẩu và Phó Minh Hi này lại ăn nói linh tinh, Diệp Oản Oản hung ác trợn mắt lườm hai người một cái, ngay sau đó thuận tay bưng ly rượu trên bàn lên, đứng dậy cười nói, "Khục, tốt rồi, hôm nay mọi người hiếm thấy có dịp cao hứng cùng nhau quây quần cùng một chỗ, đừng để những chuyện vớ vẩn đó phá hư bầu không khí này!"
Ánh mắt Diệp Oản Oản đầy nhu hòa nhìn các bè bạn đang tụ chung một bàn này, "Thật sự rất vui vì có thể được quen biết mọi người, rất may mắn có thể có được những người bạn như vậy! Tới nào, tôi mời mọi người một ly! Tối nay chúng ta không say không về!"
Diệp Oản Oản nói xong, liền đầy sảng khoái mà bưng ly rượu trong tay lên, định ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Nhưng mà, trong nháy mắt ngay khi Diệp Oản Oản chuẩn bị uống ly rượu này, cơ hồ tất cả mọi người đều nhảy cỡn lên ——
Cung Húc: "Diệp ca ca! Không được!"
Lạc Thần: "Diệp ca, không được!"
Hàn Thiên Vũ: "Diệp Bạch, chờ một chút..."
Giang Yên Nhiên: "Oản Oản!"
Phí Dương: "Diệp lão ca, tỉnh táo!"
Diệp Mộ Phàm: "Oản Oản, buông xuống!"
Thất Tinh: "Phong tỷ!"
Bắc Đẩu: "Lão đại! Đừng đừng đừng! Xin hãy buông thứ đồ trong tay ngài xuống giùm đi!!!"
...
Trên cả cái bàn lớn, trừ “người ngoài cuộc” Phó Minh Hi, cơ hồ tất cả mọi người đều đứng lên kinh hô thành tiếng, tám đôi tay đồng loạt chặn ly rượu của Diệp Oản Oản lại.
Tình cảnh... Tương đối hoành tráng…
Sau khi thấy tất cả mọi người đều làm ra động tác và phản ứng giống nhau, Cung Húc, Lạc Thần, Hàn Thiên Vũ, Giang Yên Nhiên, Phí Dương, Diệp Mộ Phàm sáu người theo bản năng cùng với hai người bạn mới Thất Tinh – Bắc Đẩu trao đổi ánh mắt một cái.
Bắc Đẩu tiến tới trước mặt Cung Húc, thấp giọng hỏi, "Tiểu lão đệ, tôi hỏi này... các cậu chẳng lẽ cũng từng gặp bộ dáng Diệp ca sau khi uống rượu say?"
Cung Húc tỏ vẻ như gặp được người tri kỷ của mình, mạnh mẽ gật đầu một cái.
Bắc Đẩu: "Các cậu cũng từng bị đánh?"
Cung Húc: "Xe tôi mới mua đều bị đập thủng một lỗ!"
Bắc Đẩu: "..."
Cung Húc: "..."
Hai người trao đổi xong, hai người tay nắm tay thật chặt, như hai anh em ruột lưu lạc nơi chân trời, rốt cuộc cũng tìm lại được nhau.
Về phần cái vị đứng ở giữa mặt đầy mộng bức, Diệp Oản Oản: "..."
Diệp Oản Oản mặt đầy bất đắc dĩ nhìn một đám người chưa tỉnh hồn này, "Các người tại sao lại làm như vậy? Tôi sau khi uống rượu xong không phải chỉ là hơi hơi... hơi hơi hoạt bát một chút..."
Tất cả mọi người cơ hồ đều đen sạm mặt nhìn nhau. Như vậy mà chỉ gọi là “hơi hơi hoạt bát một chút”?
“Người ngoài cuộc” Phó Minh Hi bị ngó lơ nãy giờ, cau mày mở miệng nói, "Đúng vậy! Không phải chỉ là uống chút rượu, các người làm sao lại kinh hãi đến..."
Phó Minh Hi còn chưa dứt lời, đã lần nữa bị Thất Tinh mặt không đổi sắc bụm miệng, "Ô ô ô..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...