Biên soạn: Đức Uy -
---
Thứ nhất, Diêu Giai Văn căn bản không quan tâm những tấm hình và video kia của cô ta bị nàng tiết lộ ra ngoài.
Thứ hai, Diêu Giai Văn nhận định, Hồng Hưng Hội có niềm tin tuyệt đối có thể xử lý xong chuyện này, có thể dễ như trở bàn tay tiêu diệt nàng, đã sớm cho rằng ăn chắc nàng.
Theo Diệp Oản Oản, những người này, quả thật là có chút ý tứ. Nếu bọn họ muốn chơi, nàng cũng không thành vấn đề. Thích thì chiều!!
"Không biết các hạ đảm nhiệm chức vị gì tại Hồng Hưng Hội?" Diệp Oản Oản cười nói.
"Ha ha, Diệp tiểu thư, chuyện này không có liên quan gì tới ngươi cả! Ta không ngại nói cho Diệp tiểu thư, những chuyện ngươi đã làm, đã không còn cách nào giảng hòa. Cho nên, ta ở chỗ này chân thành khuyên Diệp tiểu thư, trước tiên hãy đem toàn bộ ảnh và phim quay được tại phim trường trả lại cho Diêu Giai Văn.
Sau đó, tổ chức một buổi họp báo, thừa nhận mình chiếm đoạt vốn của Chư Thần Thời Đại chạy trốn. Cũng phải ở ngay trước mặt toàn thế giới, quỳ xuống nhận sai với Diêu Giai Văn. Nếu như Diệp tiểu thư làm theo lời ta nói, người nhà của ngươi, sẽ bình an vô sự...
Nhưng nếu như Diệp tiểu thư khư khư cố chấp, không biết trời cao đất rộng... Người nhà của Diệp tiểu thư, rất có thể sẽ bởi vì Diệp tiểu thư mà gặp tai họa thảm khốc bất ngờ. Diệp tiểu thư, ngươi nói xem đạo lý này, có đúng hay không?"
"A... Sự can đảm của ngươi, thật là không nhỏ!" Khóe miệng Diệp Oản Oản khẽ nhếch lên: "Ngươi là người đầu tiên dám nói chuyện như vậy với ta! Hồng Hưng Hội phải không...? Các ngươi sẽ vì lời nói này, mà phải trả một cái giá thảm thiết!"
"Diệp tiểu thư, ngươi thật chẳng lẽ là không sợ chết, ngay cả tánh mạng người nhà ngươi đều không chú ý..."
Không đợi người của Hồng Hưng Hội nói xong, Diệp Oản Oản lập tức cúp điện thoại.
"Phong tỷ, cái đám chó má Hồng Hưng Hội gì gì đó, lại dám lớn lối như thế, chỉ sợ là chưa từng thấy quan tài bao giờ!" Bắc Đẩu đầy tức giận.
Thời điểm Diệp Oản Oản nghe điện thoại, có bật loa ngoài, cho nên, đám người Bắc Đẩu và Thất Tinh đều nghe được rất rõ ràng.
"Minh chủ, đem chuyện này cũng giao cho tôi đi! Không mất bao lâu, Hồng Hưng Hội sẽ hoàn toàn biến mất, một người cũng không để lại." Tam trưởng lão mặt đầy vẻ âm trầm.
"Ha ha, Tam trưởng lão, ngươi thật là buồn cười!" Bỗng nhiên, Đại trưởng lão hướng về Tam trưởng lão chê bai.
Nghe câu này, lông mày Tam trưởng lão nhăn lại, ánh mắt rơi vào trên người Đại trưởng lão mặc đồ đỏ chót: "Lời này của ngươi là có ý gì?"
"Ngươi cảm thấy là có ý gì? Chẳng làm nên trò trống gì cả! Tam trưởng lão ngươi thật xem chỗ này như là Độc Lập Châu hay sao? Nơi này là Hoa quốc, là một lãnh thổ có luật pháp! Làm chuyện gì, cũng đều phải làm theo pháp luật!" Đại trưởng lão nói.
"Ta chẳng lẽ còn cần ngươi dạy điều này hay sao?" Tam trưởng lão mặt đầy vẻ không vui.
Diệp Oản Oản trầm tư rất lâu, cuối cùng đem chuyện của Hồng Hưng Hội, giao cho Đại trưởng lão giải quyết.
Tam trưởng lão mặc dù bất mãn với Đại trưởng lão, nhưng vừa rồi Diệp Oản Oản đều đã lên tiếng, Tam trưởng lão cũng không tiện nói thêm gì nhiều.
Sau đó, Diệp Oản Oản rời khỏi Kim Đô Bích Hải, dẫn theo Thất Tinh và Bắc Đẩu lái xe về phương hướng Tư gia.
Ước chừng nửa giờ sau, ở dưới sự dẫn đường của Diệp Oản Oản, Thất Tinh đem xe đậu sát ở bên ngoài Tư gia.
Tư gia bây giờ đã sớm bị Tần Nhược Hi nắm trong tay, mà bà nội thì lại bị giam lỏng, tất cả quyền lợi đều bị kiềm chế.
Diệp Oản Oản vốn định liên lạc với Thập Nhất và Cà Lăm Phong Huyền Diệc, nhưng điện thoại của Phong Huyền Diệc ngoài vùng phủ sóng, mà Thập Nhất thì lại không liên lạc được, căn bản là không có cách nào kết nối.
Diệp Oản Oản không tùy tiện đến gần Tư gia. Thời điểm ban đầu ở Hoa quốc, Tần Nhược Hi đã nhiều lần muốn hạ sát thủ đối với mình. Nếu như mình bị phát hiện, nhất định sẽ gây thêm rắc rối không cần thiết.
"Ồ... Nam nhân kia, làm sao đệ lại thấy khá quen...!!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...