Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Sau khi phát hiện ánh mắt kỳ quái của các thiếu nữ kia, Thất Tinh nhất thời trở nên cảnh giác.
"Tiểu đệ đệ, cậu là người nước Hoa sao? Hay là người nước Nhật?" Một thiếu nữ trong đám là người đầu tiên mạnh dạn bắt chuyện.
"Tiểu đệ đệ thật là đẹp trai quá đi! Cậu là nghệ sĩ sao?"
"Có thể chụp với cậu một tấm ảnh được không?"
"Tiểu ca ca, kết bạn WeChat cùng em đi!"
"Tiểu ca ca, anh có bạn gái chưa?"
...
Thất Tinh còn chưa kịp tìm tòi nghiên cứu ý đồ của những người này, cũng đã bị hàng loạt câu hỏi “oanh tạc”. Càng làm cho cậu ta kinh ngạc chính là, những thiếu nữ này lại không hề sợ cậu chút nào.
Tại Độc Lập Châu, thanh danh của Thất Tinh cũng có thể coi là làm cho người ta vừa nghe tin đã sợ mất mật, từ xưa tới nay chưa từng có ai dám trêu ghẹo hắn như vậy.
Chẳng qua, bởi vì nơi này là Hoa quốc, cậu có thể nhìn ra những cô bé này đều dạng trói gà không chặt, cũng không có ác ý, cho nên mới không động thủ.
Hơn nữa bọn họ đều đến để làm nhiệm vụ, cần phải ẩn nấp thân phận, không thể đánh rắn động cỏ.
Nhưng thấy hắn không đáp lời, những thiếu nữ này lại càng chen chúc nhau, mặt tươi cười đầy kích động. Thậm chí có cô nàng còn mê trai đến mức bắt đầu đưa tay ra…sờ rồi!
Trong chốc lát, mặt của cậu ta đã bị các em gái sờ soạng đến mấy lần…
...
Khi Diệp Oản Oản và Bắc Đẩu từ phòng vệ sinh quay trở lại, nhìn thấy được một hình ảnh như vậy đấy!
Thất Tinh bị một đám con gái bao vây ở bên trong, giở trò sàm sỡ, gương mặt tươi non đẹp trai đầy căng thẳng.
"Tôi nhổ vào! Đây là chuyện gì vậy hả trời!" Bắc Đẩu mặt đầy khiếp sợ.
Diệp Oản Oản: "Ặc..."
Diệp Oản Oản liếc nhìn giá trị nhan sắc không tầm thường của Thất Tinh, rất nhanh liền hiểu được đã xảy ra chuyện gì.
Vì phòng ngừa phiền toái, nàng cố ý đeo kính râm và khẩu trang. Không nghĩ tới, cuối cùng nàng lại không gây ra sự chú ý nào, nhưng Thất Tinh lại xảy ra vấn đề.
Nghề nghiệp của nàng tại Hoa quốc là người đại diện, đối với loại tình huống này dĩ nhiên là thấy rất thường xuyên. Nàng tác phong đầy chuyên nghiệp chen vào trong đám người, đem Thất Tinh che ở sau lưng.
Sau khi chắn tầm mắt các thiếu nữ, Diệp Oản Oản mỉm cười nói với bọn họ: "Xin lỗi, xin nhường đường một chút, đệ đệ của tôi không phải là minh tinh, chẳng qua chỉ là người bình thường. Cảm phiền đừng dọa cậu ấy sợ."
Nói xong, nàng nhìn về phía một trong số các cô bé, "Có thể xóa ảnh chụp được không?"
Thiếu nữ mặt đầy tiếc nuối, nhưng thấy chị của người ta đều đã lên tiếng, không thể làm gì khác hơn là nhịn đau, xóa đi mấy tấm hình mình vừa lén chụp.
Vị tỷ tỷ kia mặc dù nói đầy khẳng định, khiến cho người ta không cách nào phản kháng, nhưng ngữ khí lại rất ôn nhu, sẽ không hề gây ra chút phản cảm nào, cho nên cô bé liền theo bản năng mà nghe theo lời Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản thấy thấy thiếu nữ đau lòng không thôi xóa bỏ từng tấm ảnh, cuối cùng còn dư một tấm chỉ có gò má, không nhìn ra tướng mạo, vì vậy mở miệng nói, "Tấm này có thể lưu lại."
Thiếu nữ vốn là còn có chút không vui, nghe xong nhất thời mặt đầy sung sướng, "Có thật không? Cảm ơn, cảm ơn!"
"Không cần khách khí."
Cuối cùng đã đuổi được đám fan hâm mộ nữ kia đi, Diệp Oản Oản thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, Diệp Oản Oản nhìn về phía Thất Tinh đang ngồi thẳng đơ, đầy chân thành dặn dò, "Thất Tinh à, nhớ kỹ, là trai đẹp đi ra ngoài, nhất định phải học cách tự bảo vệ chính mình. Nơi này nữ lưu manh rất nhiều, có biết không?"
Bắc Đẩu nghe nói như vậy, theo bản năng gãi gãi đầu. Phong tỷ à, tỷ xác định lời này do tỷ nói ra không có gì đó sai sai sao?
Thất Tinh lần đầu tiên rơi vào “chiến trận” như thế này, cũng vừa phục hồi lại tinh thần: "Đệ biết rồi."
Một bên, Bắc Đẩu bày ra một bộ dáng đầy thương yêu, mở miệng nói, "Hì, sớm biết sẽ như vậy, tôi đã ở lại đây một mình rồi! Lão Thất, sau này những chuyện nguy hiểm như thế này, cứ để lại cho tôi đối phó đi!"
Diệp Oản Oản cạn lời lườm Bắc Đẩu một cái, "Đừng nói chuyện vớ vẩn nữa, đi thôi!"
"Phong tỷ, tiếp theo chúng ta đi đâu vậy?" Bắc Đẩu hưng phấn hỏi.
Diệp Oản Oản liếc nhìn bầu trời xanh thẳm xa xa, "Tôi muốn trước tiên về nhà một chuyến, các cậu có thể tự do hoạt động."
"Về nhà? Là căn nhà trước kia tại Hoa quốc của tỷ sao?"
"Ừm."
Bởi vì lúc trước chủ nhiệm lớp Lương Lệ Hoa đại náo một trận, nên tình huống của nàng, Không Sợ Minh bên kia cũng đã biết, cho nên nàng cũng không cần giấu giếm.
Nàng đã giải thích với đám Thất Tinh là, khi nàng ở Hoa quốc đã lấy thân phận của Diệp Oản Oản làm việc, bất quá cha mẹ và nhân thân của Diệp Oản Oản cũng không biết được thân phận của nàng.
"Vậy thì Phong tỷ, chúng đệ cùng tỷ trở về là được rồi." Thất Tinh nhìn Diệp Oản Oản, hờ hững mở miệng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...