Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Chẳng qua là, nếu như mình thật phải uống rượu, chỉ để đánh với Mạnh Khả một trận, dường như quá mức lãng phí một chút, còn không bằng tận diệt!
"Được." Trọng tài gật đầu, chợt nhìn về phía Mạnh Thiên ở vị trí thập cường, mở miệng nói: "Mạnh Thiên, theo quy tắc khiêu chiến, cậu không có cách nào cự tuyệt tuyển thủ số 8!"
"Ha ha... Có ý tứ..." Lúc này, khóe miệng Mạnh Thiên hơi hơi dương lên, treo lên một nụ cười băng giá lạnh thấu xương.
Một giây kế tiếp, Mạnh Thiên từ vị trí thập cường, trong nháy mắt đứng dậy, bước nhanh lên võ đài.
"Tôi cần phải nhắc nhở các vị, chỉ là tỷ thí giao lưu, đến điểm thì ngừng! Nếu như có bất kỳ hành vi gây rối nào, tự gánh lấy hậu quả!" Sau khi trọng tài nói xong, liền lập tức rời khỏi phạm vi thi đấu của lôi đài.
Vào giờ phút này, trên lôi đài lớn như vậy, tổng cộng có ba người đứng yên.
"Mạnh Khả sư muội, không bằng tôi chỉ cần ở bên cạnh quan chiến, như thế nào?" Mạnh Thiên ý cười đầy mặt nói với Mạnh Khả.
"Chính là ý đó! Mạnh Thiên sư huynh không cần phải ra tay, để tôi xử lý là được rồi!" Mạnh Khả nói xong, mặt đầy lạnh lùng, nhanh chân lao về phía Diệp Oản Oản.
...
Lúc này, tay phải Diệp Oản Oản, khẽ đặt ở trên hồ lô rượu bên hông.
Nhưng mà sau một hồi suy tư, Diệp Oản Oản chỉ mở hờ nắp của hồ lô rượu. Thật ra không cần cuống cuồng uống rượu như vậy, trước tiên thử một chút, xem sự chênh lệch giữa mình và lính đánh thuê cấp S, sẽ lớn đến mức nào?
"Vù"!
Trong chốc lát, Mạnh Khả đánh ra một chưởng đầy âm nhu và tàn nhẫn.
Một chưởng này có lực đạo cực lớn. Lính đánh thuê phổ thông, nếu như bị đánh trúng, chỉ sợ không chết cũng phải trọng thương!
"Thật là nhanh..."
Thần sắc Diệp Oản Oản hơi có vẻ kinh ngạc. Cô nàng Mạnh Khả này không hổ là lính đánh thuê cấp S. Vô luận là lực đạo hay là tốc độ, đều gần như hoàn mỹ.
Nhưng mà, một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản đứng ở trên lôi đài cũng không có bất kỳ động tác gì. Ở trong mắt Diệp Oản Oản, tốc độ Mạnh Khả phảng phất như bị kéo chậm đến cực hạn, quỹ đạo chiêu thức cũng trở nên rất rõ ràng.
Ghế khách quý, ánh mắt lạnh như băng của Tu La Chủ từ đầu đến cuối chưa từng dời đi. Một cái chớp mắt khi Mạnh Khả ra chiêu, Tu La Chủ đã ung dung thản nhiên đứng dậy, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng sẽ ngăn cản cuộc tỷ thí này tiếp diễn. Mà cử động này, trùng hợp cũng rơi vào trong mắt của Kỷ Tu Nhiễm.
...
"Uỳnh"!
Bỗng nhiên trong lúc đó, phía trên võ đài, bộc phát ra tiếng nổ vang đinh tai nhức óc.
Diệp Oản Oản cơ hồ là theo bản năng, lấy chưởng pháp Đại Bi Chưởng, trong nháy mắt đánh về phía Mạnh Khả.
Đối với Diệp Oản Oản giai đoạn hiện tại mà nói, công kích mạnh nhất chính là bị động phản đòn. Cho dù là chính mình có môn tuyệt kỹ Đại Bi Chưởng này, nếu để cho nàng chủ động dùng để công kích, chỉ sợ cũng bị mất đi phần nào uy lực.
Một giây kế tiếp, hai chưởng của Diệp Oản Oản và Mạnh Khả đập vào nhau, một luồng sức mạnh phi thường truyền ra từ lòng bàn tay Diệp Oản Oản, hóa giải phần nào lực đạo của Mạnh Khả.
"Ha ha, chỉ bằng ngươi sao?" Lập tức, Mạnh Khả cười lạnh một tiếng, cánh tay phải đột nhiên đẩy về phía trước.
Trong phút chốc, một chưởng lực to lớn bao phủ lấy Diệp Oản Oản.
Chỉ thấy thân thể của Diệp Oản Oản, nhanh chóng thối lui về phía sau.
Cao thấp lập tức phân rõ.
Sau khi ổn định thân hình, Diệp Oản Oản đem tâm trạng thu liễm. Nếu như mình đối phó với lính đánh thuê cấp A, cũng có thể chấp nhận được. Nhưng chân chính đối mặt với lính đánh thuê cấp S, dưới tình huống không uống rượu, muốn vượt qua, căn bản là không thực tế.
Thấy một màn này, thần sắc Khương Viêm hơi nghi hoặc một chút. Cô gái xấu xí kia... hẳn là hắn không có nhìn lầm, chính là yêu nữ Không Sợ Minh Chủ, không phải sao? Tóc Húi Cua ca không đánh lại Mạnh Khả??
"Ha ha ha, Diệp Oản Oản rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy? Mạnh Khả mà còn không đánh lại nổi, còn đòi lấy một chọi hai, đồng thời khiêu chiến với Mạnh Khả và Mạnh Thiên? Tôi quả thực là không cách nào hiểu được suy nghĩ của cô ta."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...