Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Ngươi hướng dẫn ta?" Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Mạnh Khả cứ như đang nhìn một con hề nhảy nhót: "Ngươi tên là gì nhỉ? Mạnh... Mạnh Khờ? Ta ngay cả tên ngươi cũng đều không nhớ được, ngươi ở trước mặt nhiều người như vậy, mặt dày mày dạn đòi hướng dẫn ta?"
"Diệp sư muội... Làm người không nên ác mồm ác miệng như vậy, sẽ ăn nhiều thiệt thòi!" Mạnh Khả nhìn Diệp Oản Oản, hàn quang trong mắt lóe lên.
"Ta ăn cá ăn thịt, nhưng chưa bao giờ ăn thiệt thòi." Diệp Oản Oản cười lạnh.
"Ha ha, được, được! Cung lão, ngươi thu nhận được một đứa đồ đệ thật là ngoan!" Giờ phút này, Lôi Hạ nhìn lướt qua Diệp Oản Oản, nói với Cung lão.
"Đồ đệ của ngươi cũng không tệ! Có mẹ, nhưng không có cha, rất giống với ngươi!" Cung lão lãnh đạm nói.
"Sư phụ... Thì ra vị trưởng lão này là một cô nhi à? Đồ đệ của ông ta cũng vậy sao?" Diệp Oản Oản nháy nháy mắt với Cung lão.
Nghe tiếng, Cung lão suy nghĩ chốc lát, chợt gật đầu nói: "Đúng thế!"
"Hic, thật đáng thương!" Diệp Oản Oản thở dài một tiếng.
Bốn phía, không ít lính đánh thuê cao cấp không khỏi lau mồ hôi lạnh.
Cái người gọi là Diệp Oản Oản này, gan lớn đến tột đỉnh, lại có thể dám châm chọc trưởng lão Lôi Hạ là một cô nhi.
Cũng còn may là giờ phút này có Cung lão che chở cho cô ta, nếu không, chỉ sợ cô ta đến chết cũng không biết là mình chết như thế nào?
"Tiểu bối, ta thấy là ngươi muốn chết!" Trưởng lão Lôi Hạ bước ra một bước, trong nháy mắt đi tới bên cạnh Diệp Oản Oản.
Cùng lúc đó, Cung lão một tay đem Diệp Oản Oản che chở ở sau lưng, ngăn ở trước người Diệp Oản Oản.
"Lôi Hạ, sau này, nếu như đồ nhi của ta thiếu một sợi tóc, ta sẽ giết một tên đệ tử của ngươi! Nếu đồ nhi của ta chết rồi, ta sẽ khiến cho tất cả các đệ tử thân truyền của ngươi chết không có đất chôn." Cung lão lạnh giọng đe dọa.
"Ngươi dám!" Lôi Hạ nói.
"Ngươi có thể thử xem!" Cung lão không nhường chút nào.
"Hai người các ngươi đủ chưa? Muốn để cho viện trưởng ra mặt hay sao?"
Một vị cao tầng lớn tuổi, chân mày nhíu sâu lại, can giữa hai vị trưởng lão Lôi hạ và Cung lão.
Trưởng lão Lôi Hạ hừ lạnh một tiếng, lúc này mang theo Mạnh Khả xoay người rời đi.
"Ba ngày sau chính là ngày luận bàn võ đạo. Đến lúc đó, ta sẽ đích thân hướng dẫn Diệp sư muội một phen." Âm thanh của Mạnh Khả, từ xa xa truyền tới.
Chờ sau khi trưởng lão Lôi Hạ rời đi, không ít các cao tầng ở đây cũng giải tán đi.
"Hiểu lầm, toàn bộ đều là hiểu lầm! Ta còn tưởng rằng ngươi đào ngũ. Ai ngờ đâu, ngươi thật sự có thực lực hoàn thành nhiệm vụ cấp A. Thôi ta đi lãnh phạt đây..."
Bỗng nhiên, Trương Đạt ý cười đầy mặt, hướng về Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Còn không đợi Diệp Oản Oản nói gì, Trương Đạt mang theo Trương Tác Niên mặt đầy hốt hoảng, trong nháy mắt chạy đi khỏi nơi này.
Về phần Diệp Oản Oản, cũng lười đi nói nhảm với hai người này.
Rất nhanh, Diệp Oản Oản hoàn thành thủ tục trả nhiệm vụ, lấy được không ít điểm cống hiến lính đánh thuê vinh dự.
Sau đó, Cung lão dẫn theo Diệp Oản Oản và Lý Hàm Phong, trở lại chỗ ở của mình.
Một khu hành lang trong học viện Xích Diễm, Cung lão nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản: "Oản Oản, tiềm lực của con cực lớn! Ngày sau, Lôi Hạ nhất định sẽ để cho đồ nhi của hắn đối phó với con. Luận bàn võ đạo ba ngày sau, con cũng không cần tham gia, vi sư sẽ xử lý giúp con."
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
"Vi sư có một môn tuyệt học, truyền thụ cho con. Năm đó, Vô Ưu sư tỷ của con, dùng thời gian một năm mới thông hiểu đạo lí. Về phần con... vi sư hy vọng là trong vòng 3 năm." Cung lão nhìn về phía Diệp Oản Oản dặn dò.
Diệp Oản Oản: "..." Con chính là Nhiếp Vô Ưu đây!
Nhìn thấy tuyệt học mà Cung lão thi triển, Diệp Oản Oản lại cảm thấy giống như đã từng quen thuộc. Mỗi một chiêu một thức, trong nháy mắt liền được ghi tạc trong lòng.
"Con phải chăm chỉ luyện tập! Với tư chất của con, ba tháng mới có thể nhớ kỹ được chiêu thức." Sau khi Cung lão thi triển xong một lần, ngồi ở một bên.
"Sư phụ, con đã thuộc rồi!" Diệp Oản Oản có sao nói vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...