Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Bên trong đại sảnh an tĩnh đến mức làm cho người ta hít thở không thông, khắp nơi tối tăm, không có một chút ánh sáng nào.
Ngón tay dài trắng bóc của chàng trai nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu cao đỏ thẫm, trên mặt mang theo một nụ cười đẹp tuyệt làm người ta không cách nào suy đoán được tâm tình.
Rất nhanh, nam nhân nhẹ nhàng búng tay, ánh đèn mờ sáng lên.
"Hội trưởng."
Một ông lão chậm rãi từ bên ngoài đi vào trong, hướng về nam nhân cúi người chào nói: "Có khách tới."
Nghe ông lão báo cáo, nam nhân nói: "Để cô ta vào."
"Vâng, hội trưởng." Lão giả nói xong, xoay người rời đi.
Bất quá chỉ trong chốc lát, Nhiếp Linh Lung mở cửa chính ra, phảng phất đối với chỗ này cũng không xa lạ gì. Sau khi tiến vào bên trong, vô cùng tự nhiên ngồi ở trên ghế sa lon cách đó không xa.
"Uống chút?" Nam nhân chuyển động cái ghế, xoay người lại, trong một đôi mắt thâm thúy lại tà mị đến tột độ, phảng phất ẩn chứa cả vũ trụ vạn vật. Nhưng trong một đôi mắt như vậy, lại bao hàm đủ các loại tâm tình, không nói rõ được, cũng không tả rõ được.
"Cảm ơn."
Nhiếp Linh Lung nhận lấy ly rượu vang người giúp việc đưa cho, nhấp nhẹ một hớp.
"Đều đi ra ngoài đi!"
Rất nhanh, nam nhân xua xua tay, không ít người giúp việc có nhan sắc làm cho người ta mãn nhãn rời khỏi đại sảnh, cũng đem cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
"Ha ha, cô tìm tôi, có chuyện gì không?"
Nam nhân nhìn về phía Nhiếp Linh Lung, mở miệng cười lạnh một tiếng.
"Kế hoạch của tôi, gặp một chút trở ngại." Nhiếp Linh Lung không đếm xỉa tới, mở miệng nói.
"Ồ, có thể khiến cho cô bị trở ngại, quả là mới mẻ!" Khóe miệng nam nhân hơi hơi dương lên, nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung: "Tôi ngược lại có chút hứng thú nghe một chút."
"Anh hẳn cũng biết, kế hoạch ban đầu của tôi." Nhiếp Linh Lung mặt đầy vẻ lãnh đạm thờ ơ: "Tôi tạo ra một Nhiếp Vô Ưu giả, bất quá chẳng qua là để cho cô ta có thể thuận lý thành chương kế thừa Nhiếp gia. Đáng tiếc máu mủ của tôi và Nhiếp gia lại không có chút quan hệ nào, nếu không cũng không cần mất công như vậy!"
"Sau đó thì sao?" Nam nhân cười hỏi.
"Đáng tiếc, Nhiếp Vô Ưu chân chính, một cước chắn ngang." Nhiếp Linh Lung cười lãnh đạm.
"Ồ... Cô ấy khôi phục lại ký ức rồi sao?" Con ngươi của nam nhân, bỗng nhiên toát ra một vẻ hưng phấn và tàn nhẫn.
"Không có!" Nhiếp Vô Ưu lắc đầu một cái.
Nghe câu này, sự hưng phấn và tàn nhẫn trong mắt nam nhân biến mất, chỉ còn lại một vẻ thất vọng sâu sắc.
"Tôi ngày hôm nay tới, không có mục đích gì khác, chỉ là đơn thuần tới thông báo cho anh một tiếng." Nhiếp Linh Lung nhàn nhạt mở miệng: "Tôi không phải là con gái ruột của Nhiếp gia, không cách nào kế thừa Nhiếp gia, vốn là dự định để cho Nhiếp Vô Ưu giả đó kế thừa Nhiếp gia. Nhưng hiện tại xem ra, cũng không dễ dàng. Nếu như, cuối cùng không cách nào thành công, tôi đây chỉ có thể dùng phương thức của chính mình để làm việc."
"Phương thức của cô là gì?" Nam nhân hỏi.
Nghe câu hỏi này, khóe miệng Nhiếp Linh Lung hơi hơi dương lên, nở một nụ cười lạnh làm cho người ta sợ hãi: "Huỷ diệt Nhiếp gia, giết Nhiếp Vô Ưu chân chính."
Nhiếp Linh Lung vừa dứt tiếng, trong mắt của nam nhân, dường như ẩn chứa hàn băng vĩnh cửu đã chất chồng hàng vạn năm. Hắn ta mới vừa mở miệng, dường như nhiệt độ cả thế giới, đóng băng về độ 0 tuyệt đối.
"Nhiếp!! Linh!! Lung!!" Nam nhân nhìn chằm chằm Nhiếp Linh Lung, trở giọng đầy lạnh lùng: "Nếu như, ngươi dám đụng vào một sợi tóc của nàng..."
Nói đến đây, trên mặt nam nhân phủ đầy mùi vị âm tà: "Ngươi sẽ chết rất thê thảm!"
"Ồ?"
Nhiếp Linh Lung bỗng nhiên đứng dậy, nhìn chăm chú vị hội trưởng Võ Đạo Liên Minh Công Hội trước mặt này, có chút hăng hái: "Khiến cho tôi chết rất thảm... Chỉ bằng vào anh sao?"
"Vậy có muốn thử một chút sao?" Nam nhân cười nói.
"Tôi không có thời gian ở nơi này nói nhảm cùng anh, tôi chẳng qua là thông báo với anh, cũng không phải là trưng cầu ý kiến của anh!" Nhiếp Linh Lung mặt không cảm xúc nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...