Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Thiết bị giám định quan hệ thân nhân lần trước, vẫn còn chứ?" Diệp Oản Oản hỏi.
"Vẫn còn." Đại trưởng lão gật đầu một cái: "Minh chủ, lại phải giám định sao?"
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản gật đầu, lấy ra một đoạn tóc dài, đưa cho Đại trưởng lão: "Dùng tóc trong hộp số 2 tôi đưa cho ông lần trước xét nghiệm một chút!"
Hộp số 2 trong miệng Diệp Oản Oản, để bên trong chính là tóc của Đường Đường.
"Được rồi, đúng lúc còn lại một chút." Đại trưởng lão gật đầu một cái, thận trọng nhận lấy một đoạn tóc dài Diệp Oản Oản đưa, sau đó bỏ vào trong một cái túi trong suốt.
Buổi tối hôm đó, Diệp Oản Oản dành thời gian đi đến Nhiếp phủ, mua một chút quần áo và quà vặt cho Đường Đường, cũng ở lại Nhiếp gia một đêm.
Lúc sáng sớm hôm sau, Diệp Oản Oản quay trở về Không Sợ Minh.
"Đại trưởng lão, kết quả giám định có chưa?"
Diệp Oản Oản đem Đại trưởng lão gọi tới bên trong phòng làm việc, mở miệng hỏi.
"Minh chủ, không thể nhanh như vậy, ít nhất phải đến xế chiều khoảng 2 - 3 giờ." Đại trưởng lão thành thật trả lời.
"Được, đến lúc đó ông trực tiếp đem kết quả nói cho tôi biết là được." Diệp Oản Oản gật đầu một cái.
Chờ sau khi Đại trưởng lão rời đi, Diệp Oản Oản lại đem Bắc Đẩu và Thất Tinh gọi qua.
"Lần trước, không phải là tôi đã nói với các cậu, tôi nhận hai nhiệm vụ sao?" Diệp Oản Oản phân biệt nhìn về phía Bắc Đấu và Thất Tinh, nhẹ giọng cười nói.
Nghe tiếng, Thất Tinh nói: "Phong tỷ có nhu cầu gì cần bọn đệ giúp một tay sao?"
"Ừ... Nhiệm vụ tôi nhận, có chút liên quan tới hai người các cậu." Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười.
"Có liên quan tới bọn đệ?" Bắc Đẩu mặt đầy kinh ngạc: "Phong tỷ, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy?"
"Cũng không có gì, chỉ là đánh các cậu một trận... Các cậu cùng phối hợp với tôi một chút, hẳn là không có vấn đề chứ?" Khóe miệng Diệp Oản Oản nở một nụ cười đầy ôn nhu.
"Đánh một trận... mà chỉ có chút liên quan?" Bắc Đẩu mặt đầy mộng bức: "Con rùa đen khốn khiếp nào tuyên bố nhiệm vụ này? Đệ mà biết đệ giết chết hắn!"
"Đồng ý." Thất Tinh lãnh đạm mở miệng.
"Ai tuyên bố nhiệm vụ tôi không biết, nhưng mà nhiệm vụ này là tôi nhận." Diệp Oản Oản nói.
Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thần sắc có chút lúng túng: "Phong tỷ à, không được đâu, chúng ta đổi một nhiệm vụ khác được chứ? Nếu không sợ là đệ và Thất Tinh bị tỷ đánh chết mất..."
Diệp Oản Oản: "..." Đã sớm muốn đánh chết ngươi rồi!!
"Yên tâm đi, chỉ là giả bộ một chút, diễn cho giống như thật mà thôi, tôi ra tay rất là ôn nhu." Diệp Oản Oản vẫn cười đầy hiền lành.
"A... Phong tỷ, tỷ nói thật sao?" Bắc Đẩu có chút không tin.
"Dĩ nhiên là sự thực, tôi có lúc nào từng lừa gạt cậu sao?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, có chút không vui.
Bắc Đẩu: "..."
Thất Tinh: "..."
...
Đoàn người đi tới ngoài Không Sợ Minh, Diệp Oản Oản mở điện thoại di động lên, bắt đầu quay video.
"Ngươi chính là Bắc Đẩu của Không Sợ Minh?"
Bỗng nhiên, một vị nữ nhân xấu xí, đem Bắc Đẩu ngăn lại.
"Phong tỷ, là đệ đây!" Bắc Đẩu liền vội vàng gật đầu.
Diệp Oản Oản: "..."
"Ngươi con mịa nó đây là lần thứ bảy gọi ta là Phong tỷ, nếu như ngươi tiếp tục gọi ta là Phong tỷ, ta thật sự sẽ đánh chết ngươi!!" Diệp Oản Oản hận rèn sắt không thành thép, sau khi đem video trong điện thoại di động xóa bỏ, bắt đầu quay hình lại.
Bắc Đẩu: "Đệ có muốn đâu, lâu lâu được quay phim nên có chút hồi hộp..."
"Diễn lại!" Diệp Oản Oản cau mày nói.
...
"Ngươi chính là Bắc Đẩu của Không Sợ Minh?"
Diệp Oản Oản nhìn chằm chằm Bắc Đẩu, mặt không cảm xúc, lạnh giọng quát lên.
"Không sai, ta chính là ông nội Bắc Đẩu của ngươi! Ngươi là người phương nào, hãy xưng tên ra, dưới đao của ông nội ngươi không có loại quỷ vô danh!" Bắc Đẩu xăn ống tay áo, lạnh giọng quát lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...