Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Vào giờ phút này, Diệp Oản Oản đứng ở ngoài phòng, mặt đầy mộng bức. Cái gã Bắc Đẩu này... Mới vừa rồi rốt cuộc nói gì vậy?
"Phong tỷ!"
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Bắc Đẩu đi tới bên người Diệp Oản Oản, thành khẩn nói: "Phong tỷ, đây cũng không phải là đệ trách tỷ đâu... Tỷ nói tỷ rõ ràng đối với Kỷ Hoàng và Tu La Chủ không có hứng thú, tỷ làm sao lại không nói sớm cho đệ chứ! Coi như tỷ phát hiện bí mật của hai người bọn họ, tỷ có thể lừa gạt lão Thất, nhưng tỷ cũng không cần lừa gạt đệ mà! Miệng của đệ tỷ còn không biết sao, cho tới bây giờ vẫn chưa bao giờ nói lung tung..."
Diệp Oản Oản: "..."
"Phong tỷ, lần sau phải để ý một chút. Kỷ Hoàng và Tu La Chủ người ta bên nhau ân ân ái ái, thời điểm hôn nhau đến nóng bỏng nồng nàn rồi, tỷ phải tránh xa xa một chút. Chuyện không liên quan đến tỷ, đừng làm kỳ đà cản mũi người ta." Bắc Đẩu không ngừng lải nhải trong miệng.
"Lão Thất, miệng cậu quá không kín đáo. Những chuyện này, ngàn vạn lần không nên nói ra bên ngoài, chúng ta biết là được..." Lúc này, Bắc Đẩu hướng về Thất Tinh dặn dò.
Còn không đợi Bắc Đẩu tiếp tục mở miệng, "Két" một tiếng, cửa phòng bị mở ra.
Trên mặt Kỷ Tu Nhiễm là nụ cười lạnh nhạt, chậm rãi từ bên trong phòng ngủ đi ra, chợt, Tu La Chủ cũng theo đó rời khỏi phòng.
"Nhanh như vậy?"
Thấy hai người xuất hiện, Bắc Đẩu hơi sững sờ.
"Hi, đừng khách khí mà, cứ tùy tiện chơi, coi như nhà mình..." Bắc Đẩu luôn miệng cười nói, trong lòng cho rằng, có thể là hai vị lão gia này cảm thấy không tiện lắm…
"Chơi thật đã." Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.
"Đúng đúng đúng, Kỷ Hoàng ngài nói đã là được rồi, thời gian dài ngắn không quan trọng. Quan trọng chính là vui vẻ, chơi vui vẻ mới quan trọng!" Dứt lời, Bắc Đẩu nhìn về phía Thất Tinh: "Lão Thất, cậu nói xem tôi nói có đúng không?"
Thần sắc Thất Tinh có chút lúng túng, răng môi hé mở, tựa như muốn nói gì, nhưng cuối cùng một câu cũng không thể nói ra.
"Bạch Minh chủ, tối nay trò chuyện với nhau thật vui, chờ có thêm chút thời gian, ban đêm tôi lại tới thăm." Tu La Chủ hướng về Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, Diệp Oản Oản cắn răng, ngậm miệng không nói gì.
Tu La Chủ nói xong, nhàn nhạt nhìn lướt qua Kỷ Tu Nhiễm, chợt nhanh chân rời khỏi nhà ma.
"Tu La Chủ thường tới nha, cứ xem như đây là nhà mình, muốn chơi thế nào thì chơi thế nấy, ngàn vạn lần không nên khách khí!" Thất Tinh chạy tới trước cửa, nhìn theo bóng lưng Tu La Chủ rời xa, luôn miệng hô.
Diệp Oản Oản: "..." Ngươi con mịa nó!!
"Hai vị, tôi muốn trò chuyện riêng cùng Phong tỷ của các cậu một chút." Giờ phút này, Kỷ Tu Nhiễm nhìn về phía Bắc Đẩu, thấp giọng cười nói.
"Hả?" Bắc Đẩu sửng sốt một chút: "Kỷ Hoàng, tôi và lão Thất tìm một vài người có giá trị nhan sắc không tệ, t r u y e n f u l l v n muốn giúp Phong tỷ giải trừ tác dụng phụ của loại Cổ độc kia. Chi bằng chờ Phong tỷ giải độc xong lại nói chuyện, thế nào?"
Diệp Oản Oản: "Tôi con mịa nó có phải là đã nói với cậu là không cần rồi hay không?"
Dưới tình huống Diệp Oản Oản không thể nhịn được nữa, rốt cuộc cũng buông lời chửi tục.
"Ặc... Được rồi... Phong tỷ, vậy... vậy đợi khi nào tỷ có hứng thú lại nói tiếp. Tỷ và Kỷ Hoàng trò chuyện trước đi, đệ và lão Thất đi trước!"
Bắc Đẩu nói xong, dẫn theo bọn đàn ông, đầu không ngoảnh lại, rời khỏi nhà ma.
"Xin lỗi... Đã quấy rầy."
Thất Tinh hướng Diệp Oản Oản và Kỷ Tu Nhiễm áy náy mở miệng, sau đó cũng đi theo sau lưng Bắc Đẩu rời đi.
...
Vào giờ phút này, bên trong biệt thự lớn như vậy, cũng chỉ còn lại có Kỷ Tu Nhiễm và Diệp Oản Oản hai người.
Diệp Oản Oản thấy mặt Kỷ Hoàng có vẻ không việc gì. Lúc này ngồi cũng không xong, đứng cũng không được. Người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì? Chính mình đây coi như là vừa bị bắt gian tại trận sao?
Làm sao có cảm giác quái lạ chỗ nào.
"Tiểu Phong."
Kỷ Tu Nhiễm nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói: "Pha một bình trà đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...