Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Diệp Oản Oản liếc nhìn Nhiếp Vô Danh một cái, nàng còn nhớ, gã con nhà giàu của Thẩm gia kia, mới đưa cho hắn ta một miếng vàng thỏi.
"Trên người của anh không phải là có vàng thỏi sao..." Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Nghe vậy, Nhiếp Vô Danh cười cười: "Hữu Danh muội muội, nhìn cô nói kìa, vàng thỏi là vàng thỏi, tiền là tiền, rõ ràng là hai chuyện khác nhau..."
"Ồ..." Diệp Oản Oản gật đầu, nói: "Vậy anh đem vàng thỏi cho tôi, tôi cho anh tiền."
"Hữu Danh muội muội..." Nhiếp Vô Danh nhìn Diệp Oản Oản, dường như muốn nói gì, nhưng cuối cùng không nói ra khỏi miệng.
Mỗi một lát sau, ánh mắt của Nhiếp Vô Danh, nhất thời rơi vào trên người của Đường Đường, cười rạng rỡ: "Tiểu bảo bối của cậu, cháu ngoại ngoan..."
"Không có." Đường Đường nhàn nhạt mở miệng.
"Đường Đường, ta là cậu của con!" Nhiếp Vô Danh cau mày nói.
"Không có." Đường Đường nói.
Diệp Oản Oản hơi có chút bất đắc dĩ nhìn Nhiếp Vô Danh, cái tên này không phải là lúc trước từng thề độc, hắn nếu như dùng một đồng tiền nào của Nhiếp gia, cả nhà hắn liền chết sạch sao?
Nhưng nếu tính cẩn thận, Đường Đường hẳn là cũng không phải họ Nhiếp. Chỉ tiếc, không biết cha ruột của Đường Đường là ai.
Cuối cùng, bất đắc dĩ, Diệp Oản Oản lấy ra mấy tờ giấy bạc 500 tệ đưa cho Nhiếp Vô Danh.
"Hữu Danh muội muội, tôi đã nói rồi, với quan hệ của chúng ta, một khi tôi lên tiếng, truy enfu ll.vn cô không có khả năng không cho." Sau khi nhận lấy mấy tờ tiền mặt của Diệp Oản Oản xong, Nhiếp Vô Danh hài lòng cười nói.
Nhiếp Vô Danh nói xong, cũng không quay đầu lại, lái xe rời đi.
"Mẹ... Chúng ta đi nơi nào?" Đường Đường nhìn về phía Diệp Oản Oản, hỏi nhỏ.
"Mẹ còn có chút việc phải làm, con và mẹ ở cùng nhau là được rồi, nhưng mà... Đường Đường không nên nói lung tung nha!" Diệp Oản Oản nói.
"Mẹ, có ý gì?" Đường Đường mặt đầy ngơ ngác, cũng không hiểu được “nói lung tung” trong miệng Diệp Oản Oản là có ý gì.
Diệp Oản Oản suy nghĩ một chút, lúc này mới nói: "Đường Đường biết Không Sợ Minh không?"
Nghe vậy, Đường Đường nhẹ nhàng gật đầu: "Biết, không phải là thứ tốt đẹp gì."
Diệp Oản Oản: "..."
"Đường Đường, mẹ bây giờ là Minh chủ Không Sợ Minh..." Diệp Oản Oản có chút bất đắc dĩ mở miệng giải thích.
"Mẹ là... Tóc Húi Cua ca?" Nghe Diệp Oản Oản nói như vậy, thần sắc Đường Đường hơi có chút kinh ngạc.
"Ừ... Mẹ dẫn Đường Đường đến Không Sợ Minh, nhưng mà Đường Đường không được nhắc đến chuyện ban đầu mẹ ở Hoa quốc, có được không?" Diệp Oản Oản cười nói.
"Được." Đường Đường vô cùng khôn khéo gật đầu một cái, làm gì còn có chút bộ dáng Tiểu Ma Vương trước đó.
Lúc này, Diệp Oản Oản đón một chiếc taxi, mang theo Đường Đường ngồi lên xe, hướng về trụ sở chính Không Sợ Minh tiến đến.
...
Lúc xế chiều, Diệp Oản Oản dẫn theo Đường Đường, đi vào trụ sở chính Không Sợ Minh.
"Tham kiến Minh chủ!"
Nhìn thấy Diệp Oản Oản xuất hiện, không ít thành viên Không Sợ Minh lập tức chào đón, cung kính mở miệng.
Diệp Oản Oản gật đầu đáp lại, chợt mang theo Đường Đường đi vào thang máy.
"Đứa bé bên cạnh Minh chủ kia là ai vậy..." Một thành viên Không Sợ Minh trong số đó, mặt đầy vẻ hiếu kỳ.
"Sẽ không phải là… con riêng của Minh chủ đi? Cậu xem, nhìn có chút giống với Minh chủ đấy!"
"Chớ có nói bậy bạ, bị Minh chủ biết, chúng ta chịu không nổi đâu!"
"Đúng đúng đúng, coi như có là con riêng, cũng không thể nói bậy bạ..."
...
Diệp Oản Oản mới vừa tiến vào phòng làm việc, Beerus cùng Đại Bạch trong nháy mắt đứng lên, tiến lên đón Diệp Oản Oản.
Nhìn thấy Đại Bạch và Beerus, Diệp Oản Oản nhất thời sững sờ, thiếu chút nữa đã quên mất tiểu tổ tông Beerus còn ở trong phòng làm việc.
Đối với Đại Bạch, Diệp Oản Oản cũng không mấy lo lắng, quan hệ của Đường Đường và Đại Bạch không tệ, nhưng Beerus...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...