Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Ok, tôi lát nữa sẽ đến ngay!"
Diệp Oản Oản cúp điện thoại xong, để cho Thất Tinh chuẩn bị một ít quà tặng, bao gồm cả phần quà cho Đường Đường bảo bối.
Sau khi đi đến điểm hẹn, Diệp Oản Oản lên xe của Nhiếp Vô Danh.
"Hữu Danh lão bản, dẫn cô đi cho biết nhà, cô xem cô còn mua nhiều đồ như vậy, quá khách khí..." Nhiếp Vô Danh nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản xách theo túi lớn túi nhỏ trong tay, ý cười đầy mặt.
Lúc này, Nhiếp Vô Danh cầm lấy một phần quà.
"Đó là dành cho Đường Đường." Diệp Oản Oản cau mày nói, con hàng Nhiếp Vô Danh này, một chút tiền đồ cũng không có.
"Cái kia thì sao...?" Nhiếp Vô Danh chỉ chỉ vào phần quà còn lại.
"Đây là cho Nhiếp phu nhân." Diệp Oản Oản nói.
Nghe tiếng, Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, chợt mặt đầy mong đợi nhìn Diệp Oản Oản: "Vậy... của tôi đâu?"
Diệp Oản Oản: "..."
Nhìn thấy bộ dáng tràn đầy chờ mong của Nhiếp Vô Danh, Diệp Oản Oản thở dài, chợt từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy bạc 500 tệ, chuyển vào trong tay của Nhiếp Vô Danh: "Thứ này được không...?"
"Được được được!! Hic, Hữu Danh muội muội, thế này là cô không đúng rồi. tr uy en fu ll. vn Tình cảm của chúng ta thân thiết như thế, cô còn tặng quà cho tôi... Quá khách khí!! Đây không phải là coi thường mặt mũi của Nhiếp Vô Danh tôi sao? Lần sau tuyệt đối đừng như vậy nữa nha!" Sau khi Nhiếp Vô Danh đem tờ giấy bạc 500 tệ bỏ vào trong túi mình xong, mới hướng về Diệp Oản Oản nói.
Diệp Oản Oản: "..." Anh con mịa nó còn có thể không biết xấu hổ như vậy hay sao?
Không cho Diệp Oản Oản có cơ hội mở miệng, Nhiếp Vô Danh trong nháy mắt đạp chân ga, chiếc xe bon bon chạy thẳng về phía trước.
Ước chừng mãi tận buổi trưa, Diệp Oản Oản lúc này mới tới được Nhiếp khu.
Nhiếp gia nằm ở khu vực trung tâm của Nhiếp khu, phủ đệ cũng tương đương với Kỷ gia, đều vô cùng hào hoa, chắc chắn là loại trong nhà có núi tiền.
Nếu như không biết rõ tình hình, Diệp Oản Oản tuyệt đối sẽ không tin tưởng, Nhiếp Vô Danh lại có thể là Nhiếp gia đại công tử.
"Đại công tử..."
Đi vào phủ đệ Nhiếp gia, không ít cường giả Nhiếp gia hướng về Nhiếp Vô Danh cung kính bắt chuyện.
Nhiếp Vô Danh cũng không để ý tới, dẫn theo Diệp Oản Oản đi vào khu vực trung ương của Nhiếp gia.
"Đội trưởng!"
Chỉ chốc lát sau, đám người Ngoại Quốc Dời Gạch cùng Nhất Chi Hoa từ bên trong hậu hoa viên Nhiếp gia đi ra.
"Ha ha! Hữu Danh lão bản, cô tới rồi..." Thần Hư Đạo Nhân nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản, ha ha cười một tiếng, bất quá mặt lại đầy trầm tư.
Băng Sơn Mỹ Nam cõng lấy quan tài sau lưng, mặt không cảm xúc, bất ngờ len lén quan sát Diệp Oản Oản mấy lần.
Nhìn thấy nguyên đám Thần Hư Đạo Nhân, Diệp Oản Oản liền tức khí không thôi. Nếu không phải là do bọn họ, mình tại sao lại bị trúng Tình Cổ...
"Hữu Danh muội muội, Cổ độc trong người cô, sao rồi?" Ngoại Quốc Dời Gạch hướng về Diệp Oản Oản quan sát chốc lát, chợt hỏi.
Ngoại Quốc Dời Gạch vừa dứt tiếng, đám người Nhiếp Vô Danh toàn bộ đều hung ác trợn mắt lườm hắn ta. Con mịa nó thật đúng là tự vạch áo cho người xem lưng, cái thứ ngực to mà không có não!
"Nhờ phúc của các anh, còn chưa có giải!" Diệp Oản Oản nói.
"Vậy cũng nguy rồi." Ngoại Quốc Dời Gạch mặt đầy lo âu: "Hữu Danh muội muội, Tình Cổ nhất định phải tìm ra một người tình đầu ý hợp mới được. Cô ước chừng phải nhanh một chút, nếu không đến lúc đó thất khiếu chảy máu, miệng lưỡi lở loét, chết cũng không biết chết thế nào!"
"Cậu lăn ngay cho tôi!!" Lúc này, Thần Hư Đạo Nhân đẩy Ngoại Quốc Dời Gạch một cái: "Cái loại cẩu độc thân mấy chục năm như cậu biết cái gì mà Tình Cổ với không Tình Cổ, cậu ngay cả tình là gì cũng không biết, lại còn nói Tình Cổ. Hữu Danh lão bản xinh đẹp như vậy, quả thật chính là Thất Tiên Nữ hạ phàm, muốn bao nhiêu Ngưu Lang có bấy nhiêu! Tình Cổ này hoàn toàn chính là... một loại gợi tình! Hiểu không?"
Diệp Oản Oản: "..." Ta phỉ nhổ Ngưu Lang của ngươi!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...