Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Trên đường đi đến sân bay, Diệp Oản Oản đang nhìn ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, đột nhiên phát hiện không đúng, không khỏi hơi hơi nhíu chân mày lên: "Bác tài, đây không phải là đường đi đến sân bay sao?"
Không bao lâu, xe taxi quẹo vào một cánh rừng, tài xế thần sắc sâu kín mở miệng cười nói: "Không phải là đường đi đến sân bay, là đường đi vào địa ngục."
Theo tiếng nói của tài xế phát ra, hàn quang trong mắt Diệp Oản Oản chợt lóe lên.
Không cho tài xế có thời gian kịp làm bất kỳ động tác gì, Diệp Oản Oản trong nháy mắt mở cửa xe, từ trên xe nhảy xuống.
Cùng lúc đó, cốp sau xe taxi bỗng nhiên bị một cước từ bên trong đá văng, từ bên trong, đi ra hai gã nam nhân mặc đồ đen.
Tốc độ của hai gã hắc y nhân, có vẻ như nhanh đến cực hạn, bất quá chỉ trong chốc lát, liền đem Diệp Oản Oản ngăn lại.
Không bao lâu, tài xế chậm rãi mở cửa xe, đi tới trước người Diệp Oản Oản.
Nhìn bộ dáng của tài xế vô cùng lạ mặt, bao gồm hai gã hắc y nhân trước mặt, Diệp Oản Oản cũng chưa từng thấy bao giờ.
"Tư Minh Lễ phái tới?" Diệp Oản Oản hơi nhíu mày, thử thăm dò mở miệng.
Nghe vậy, tài xế lại cười lạnh một tiếng: "Tư Minh Lễ? Không quen biết, xem ra, cừu gia của ngươi không ít nha."
"Các ngươi là người phương nào?" Diệp Oản Oản thu liễm tâm trạng lại.
"Sứ giả địa ngục, người đoạt mạng ngươi." Tài xế cười lạnh một tiếng, chợt hướng về hai gã hắc y nhân trước mặt nháy mắt một cái.
Lúc này, hai gã hắc y nhân gật đầu, sóng vai đi về phía Diệp Oản Oản.
"Bạch!"
Một trong hai gã nam nhân này, mới vừa tới bên người Diệp Oản Oản, liền tung một chưởng đánh về phía Diệp Oản Oản.
Chưởng chưa đến, mà chưởng phong đã đến trước mặt.
Hắc y nhân tốc độ nhanh đến cực hạn, giơ tay lên tung ra một chưởng, lực trầm thế mãnh, người bình thường căn bản khó mà ngăn cản, cho dù Diệp Oản Oản cũng theo bản năng thối lui về phía sau, không dám liều mạng.
Một tiếng vang trầm thấp nổ ra trong khoảng không trước mặt Diệp Oản Oản, có thể thấy được lực đạo một chưởng này của hắc y nhân.
Giờ phút này, ánh mắt của Diệp Oản Oản, một khắc cũng không dời đi khỏi người gã hắc y nhân này.
Ba người, bao gồm cả tài xế, thực lực đều là sâu không lường được, so với những gã lính đánh thuê nàng gặp trước đây, mạnh hơn không biết gấp bao nhiêu lần...
Ba người này, Diệp Oản Oản nhìn có vẻ vô cùng lạ mặt, chưa từng thấy qua, cho nên không có khả năng là do ân oán trước đó…
Với loại tầng thứ như Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi mà nói, cho dù là nắm trong tay Tư gia, chỉ sợ cũng chưa chắc có thể chỉ huy được ba người này. Hơn nữa, biểu hiện trước đó của gã tài xế này, dường như cũng không nhận ra Tư Minh Lễ...
Nếu không phải là sát thủ do Tư Minh Lễ và Tần Nhược Hi phái tới, vậy thì là ai...?
Diệp Oản Oản bỗng nhiên liên tưởng tới, trước đó chính mình từng gặp phải sát thủ, hắc thủ sau màn cũng đồng dạng không phải là phe của Tư Minh Lễ. Vậy ba người trước mặt mình, cùng với đám sát thủ trước kia đuổi giết mình, có phải là cùng một nhóm người hay không?
Không đợi Diệp Oản Oản suy nghĩ nhiều, hắc y nhân lại lần nữa ra tay. Tốc độ lần này, so với trước đó, càng thêm kinh người.
Cơ hồ theo bản năng, Diệp Oản Oản xoay người bỏ trốn. Thân thủ của hắc y nhân quá mạnh mẽ, với khả năng võ thuật hiện nay của mình mà nói, lấy cứng đối cứng, căn bản không có bất kỳ khả năng giành thắng lợi, chỉ có thể bị treo lên đánh.
Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa chạy được mấy bước, một bóng người khác từ khúc quanh đi ra, bị Diệp Oản Oản đâm sầm vào.
"Phong Huyền Diệc?"
Diệp Oản Oản sau khi khựng lại, hơi có chút kinh ngạc nhìn về phía người trước mặt. Không phải là Phong Huyền Diệc, còn có thể là ai?
Giờ phút này, Phong Huyền Diệc đầu tiên là nhìn Diệp Oản Oản một cái, chợt, ánh mắt lãnh đạm hướng về ba người sau lưng Diệp Oản Oản đảo qua.
"Đã lâu không gặp!" Phong Huyền Diệc thu hồi ánh mắt từ trên người ba người, nhìn về phía Diệp Oản Oản, thấp giọng cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...