Biên soạn: Đức Uy -
---
"Để tôi nghĩ xem, thật giống như họ Giang, gọi là Giang Yên Nhiên..." Tiểu trợ lý trả lời.
"Lại là ả ta!" Lương Thi Hàm vừa nghĩ tới quan hệ tốt của Giang Yên Nhiên và Diệp Oản Oản, nhất thời sắc mặt càng thêm khó coi.
"Y Y tỷ, không thể lại nghĩ một chút biện pháp nào hay sao? Tôi thật sự rất muốn diễn phim của đạo diễn Bồng! Giang Yên Nhiên, một con nhãi sinh viên còn chưa có công ty cũng có thể thành công, không có lý nào tôi lại không được chứ?" Lương Thi Hàm kéo lấy tay của Diệp Y Y cầu khẩn.
Diệp Y Y hơi nhíu mày, "Thi Hàm, không phải là tôi không muốn giúp cô! Nếu như là các đạo diễn khác, công ty bên này còn có thể lợi dụng một chút quan hệ, nhưng mà đạo diễn Bồng Viễn Hồ lựa chọn diễn viên hoàn toàn chỉ dựa theo cảm giác của bản thân, bất luận kẻ nào cũng đều không có cách nào chi phối. Bộ phim này nếu như nhân vật chính đã xác định rồi, cô liền không cần suy nghĩ nữa. Công ty sẽ cho sắp xếp cho cô một bộ phim khác tốt hơn."
Nghe được Diệp Y Y không nguyện ý ra mặt, Lương Thi Hàm vô cùng mất hứng, mãi đến khi nghe được một câu cuối cùng, sắc mặt mới khá hơn một chút, "Có thật không? Cảm ơn cô, Y Y biểu tỷ, tôi biết ngay là chỉ có cô đối xử với tôi tốt nhất!"
Diệp Y Y cười một tiếng, "Đều là người một nhà, khách khí cái gì?"
Lương Thi Hàm tỏ vẻ lấy lòng, "Y Y tỷ, cô yên tâm, cô mới là Diệp gia đại tiểu thư, cũng là đại tiểu thư duy nhất. Diệp Oản Oản cái thứ súc vật không ra hồn kia, dù có nhảy nhảy nhót nhót bên ngoài cũng chả đâu vào đâu! Cái gì mà 《 Sinh Tử Một Đường 》, nghe tên là hết cả hứng xem rồi, cứ ở đấy chờ chết đi!"
...
Quán lẩu.
Diệp Oản Oản ăn mãi đến khi thực sự không chống đỡ được nữa, mới rốt cục hài lòng ngưng chiến.
Sau khi tính tiền, bởi vì Diệp Oản Oản “chống đỡ” quá nhiệt tình, cho nên Tư Dạ Hàn không trực tiếp đi lấy xe, mà lại cùng Đường Đường phụng bồi nàng đi bộ dọc theo vỉa hè.
"Còn cảm thấy khó chịu sao?" Tư Dạ Hàn nhìn cô nàng đang lấy tay xoa xoa cái bụng của mình, thần sắc tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
"Hu hu... Khó chịu lắm lắm luôn á!!" Diệp Oản Oản gào thét bi thương, "Hai người tại sao không nhắc nhở em, để cho em ăn ít một chút!"
Tư Dạ Hàn: "..."
Đường Đường: "..."
Hai cha con bị lên án, đều đồng lòng nhất trí lơ đẹp một cách hiếm thấy. Nhìn nàng ăn đến vui vẻ như vậy, ai sẽ nhẫn tâm khuyên nàng ăn ít đi một chút?
Tư Dạ Hàn hướng về siêu thị tiện lợi đối diện nhìn một cái, ngay sau đó mở miệng nói với Diệp Oản Oản, "Ngồi ở đây, chờ anh một chút, anh đi mua thuốc tiêu cơm giúp em."
"Ồ... Tốt!" Diệp Oản Oản nhu thuận gật đầu, nói xong lập tức lại không yên tâm dặn dò, "Vậy anh mau trở lại một chút nha! Giữa đêm giữa hôm... rất không an toàn đấy! Anh đẹp mắt như vậy, gặp phải nữ lưu manh thì làm sao bây giờ!?"
Khóe miệng Tư Dạ Hàn hơi chúm lại, thần sắc có chút khó hình dung nổi: "Không có ai lưu manh hơn em đâu!"
Diệp Oản Oản nhất thời mất hứng, bĩu môi một cái, "Ai cơ? Ai lưu manh cơ, em mà lưu manh à...?"
Gần đây Tư Dạ Hàn làm sao lại luôn bêu xấu nàng một cách vô lý như vậy cơ chứ! Thiệt là…!
"Mẹ, mẹ có khỏe không? Đường Đường giúp mẹ xoa xoa!" Cậu bé lo lắng không thôi, giúp Diệp Oản Oản xoa bụng.
"Cảm ơn bảo bối nhà ta nha, moa a a a…!!! ~ "
Diệp Oản Oản đang đi bộ vòng quanh đài phun nước, lúc này, đột nhiên một cô gái vừa đi vừa cúi đầu, trực tiếp đi thẳng về hướng của nàng.
Cô gái kia cúi đầu thật thấp, trong tay ôm lấy một đống lớn đồ đặc lỉnh kỉnh, dáng vẻ có chút không yên lòng, cũng không nhìn đường. Vì vậy nàng ta đụng đầu vào người của Diệp Oản Oản, đồ trong tay rơi tán loạn đầy đất...
"A! Xin lỗi! Tiểu thư, cô không sao chứ?" Diệp Oản Oản thấy vậy vội khom lưng xuống giúp cô gái kia nhặt lại vật rơi trên mặt đất.
"Không có việc gì, không có việc gì! Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã đụng phải cô rồi!" Cô gái vội vàng không ngừng nói xin lỗi.
Diệp Oản Oản nhặt được một nửa, khi đảo mắt qua nhìn thấy nội dung bên trong những tờ giấy, ánh mắt không khỏi dừng lại. Những thứ rơi ra tất cả đều là của thiếu nữ này sao?
Cô gái này là đồng đạo với nàng, cũng là người đại diện?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...