Biên soạn: Đức Uy -
"Nếu muốn làm nên chuyện, phải chú trọng thiên thời địa lợi nhân hoà. Trước đây hình tượng của dòng chính chúng ta đối với bên ngoài quá kém. Hiện tại ấn tượng ở bên ngoài đối với chúng ta đã càng ngày càng thay đổi cách nhìn. Cán cân của ông nội bà nội, cũng đã nghiêng về phía chúng ta không sai biệt lắm. Hiện tại muôn sự đã xong, chỉ thiếu gió đông! Lấy được lòng người là bước đầu tiên, trọng yếu hơn chính là thực lực. Bước kế tiếp, bộ phim của chúng ta, nhất định phải thành công vang dội!" Diệp Oản Oản mở miệng nói.
Diệp Mộ Phàm gật đầu một cái, "Oản Oản, dự liệu của em không sai chút nào, ông nội gọi anh lên chính là nói chuyện này. Ông nội đã hứa hẹn với anh, sẽ cho anh một cơ hội. Chỉ cần anh có thể có được thành tựu."
Diệp Oản Oản mở miệng, "Vậy thì tốt, khoảng thời gian tiếp theo này rất trọng yếu, không thể thiếu cảnh giác."
"Oản Oản em yên tâm, anh sẽ làm việc nhiều hơn, đồng thời thật cẩn thận!"
Diệp Mộ Phàm đang nói chuyện, điện thoại di động của Diệp Oản Oản đột nhiên vang lên một tiếng, là nhạc chuông điện thoại được cài đặt riêng, y chang như còi báo động.
"Điện thoại của ai vậy? Đây là cái nhạc chuông điện thoại quỷ gì, lại như tiếng còi báo động vậy!" Diệp Mộ Phàm nghe thấy âm thanh kỳ lạ này, hiếu kỳ hỏi.
Diệp Oản Oản nghe thấy nhạc chuông này, vội vàng luống cuống tay chân đem điện thoại di động lấy ra, "Điện thoại của bạn trai em!"
Diệp Mộ Phàm: "... Bạn trai em? Sao lại thiết kế nhạc chuông dọa người như vậy?"
Diệp Oản Oản: "Để cho dễ nghe được!"
Diệp Oản Oản lập tức nghe điện thoại, nói với Tư Dạ Hàn, "Alô, cục cưng, em bên này đã kết thúc rồi, lập tức sẽ trở về, anh cùng con trai ngủ trước đi!"
Diệp Mộ Phàm: "..." Con trai...
Có cần phải nói một cách tự nhiên như vậy hay không…
Diệp Oản Oản sau khi gọi điện thoại xong, Diệp Mộ Phàm lầu bầu hỏi, "Đứa bé kia còn chưa đi sao? Em dự định để cho nó ở tới khi nào thế? Nếu như một mực không tìm ra được, em chẳng lẽ muốn để cho nó ở mãi như vậy hay sao!"
Diệp Oản Oản nháy mắt một cái: "Tại sao không thể? Đường Đường ngoan như vậy! Lại nói, em cũng không phải là không nuôi nổi!"
Diệp Mộ Phàm nghẹn ngào không nói nên lời, "Đây không phải là trọng điểm, có được hay không? Dù sao đây cũng không phải là con em, em cứ một mực nuôi như vậy, thì xem là cái gì..."
Diệp Oản Oản: "Nói bậy! Chính là con em!"
Diệp Mộ Phàm: "..."
...
Hồng Hoa Tiểu Lâu.
Trên ghế sa lon phòng khách, Tư Dạ Hàn cầm lấy một quyển sách ngồi ở chỗ đó.
Một bên của ghế sa lon, Slutte đang nằm ở trên thảm híp mắt lim dim, một cái bánh bao nhỏ phấn điêu ngọc trác ngồi dựa ở trên người của Đại Bạch Hổ.
Cậu nhóc cố gắng ngồi nghiêm chỉnh, nhưng đại khái là thật sự quá buồn ngủ, đôi mắt díp lại còn hai đường chỉ, thân thể lung la lung lay, thỉnh thoảng lại đưa tay nhỏ ra xoa xoa mắt.
Tư Dạ Hàn tiện tay đắp trên người nhóc một tấm chăn nhỏ màu hồng, thời điểm mỗi khi cậu nhóc ngồi không vững muốn ngủ gật, đều đưa một cánh tay ra đỡ cho cậu bé.
"Phải đi ngủ đi chứ?" Tư Dạ Hàn nhìn về phía Đường Đường hỏi.
Cậu bé lập tức lắc đầu một cái, "Con muốn chờ mẹ!"
Tư Dạ Hàn nghe vậy, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Cậu bé híp mắt, đôi mắt buồn ngủ díp lại, mông lung mà nằm úp sấp ở trên người Đại Bạch lẩm bẩm nói mớ, "Đại Bạch Đại Bạch... Mẹ đi đâu... Mẹ làm sao vẫn chưa trở lại... Mẹ lúc nào mới trở về... Thời điểm trở về vẫn thích ta sao... Còn muốn ta sao...!? "
Tư Dạ Hàn: "..."
Đại Bạch hơi hơi mở mắt ra, hướng về tiểu tử nằm úp sấp ở trên người mình nhìn một cái, một lát sau lại nhắm hai mắt lại.
Một hồi sau, không biết là nghe được thanh âm gì, lỗ tai Đại Bạch lập tức dựng lên, hướng về phía cửa trước nhìn lại.
Sau khi xuống xe, Diệp Oản Oản bạch bạch bạch một đường chạy ngay đến phòng khách. Đang muốn đi lên phòng ngủ trên lầu, kết quả mới vừa vừa đẩy cửa ra liền thấy một màn vô cùng ấm áp này trong phòng khách, trái tim chợt khẽ rung động.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...