Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương

Biên soạn: Đức Uy -
----
Đột nhiên lại ôn nhu như thế...
Quả thực có chút thụ sủng nhược kinh nha...
Diệp Oản Oản “bị” hôn, mặt đầy mê mang, "Híc, làm sao vậy, em... em đánh nhau..."
Tư Dạ Hàn đem thiếu nữ ôm vào trong ngực: "Ừm."
Diệp Oản Oản càng thêm mộng bức rồi, "Hơn nữa còn đánh hai lần!! Chẳng lẽ, đây là trừng phạt sao?"
Ặc, nếu như là đổi lại là trước đây, nàng chán ghét và bài xích bị Tư Dạ Hàn đụng chạm như vậy, đây đúng là trừng phạt, không sai.

Nhưng còn bây giờ...
Diệp Oản Oản trừng mắt nhìn, ngẩng đầu liếc Tư Dạ Hàn một cái, sau đó lầu bầu mở miệng nói, "Nếu như đây là trừng phạt... Vậy em hận không được mỗi ngày đi ra ngoài đánh nhau 180 lần à nha!"
"..." Tư Dạ Hàn thần sắc mơ hồ không biết nói gì, "Không cho nói bậy!"
Diệp Oản Oản bĩu môi một cái, "Rõ ràng là nói thật đấy nhé..."
"Em không phải là đã giải thích, lần đầu tiên là do bất đắc dĩ, lần thứ hai là chỉ điểm sao?" Tư Dạ Hàn mở miệng.
Diệp Oản Oản gật đầu liên tục, "Đúng đúng đúng! Tuyệt đối không phải là do em muốn đánh!"
Tư Dạ Hàn: "Lần sau không được phá lệ!"
Lần này lại có thể dễ nói chuyện như vậy sao?
Diệp Oản Oản mặt đầy ngạc nhiên, bất quá cũng đồng thời thở phào nhẹ nhõm! May mắn thật nha, vẫn may là không phải quỳ sầu riêng.
"A đúng rồi, đúng rồi, A Cửu, anh biết Võ Đạo Liên Minh, còn có Độc Lập Châu không?" Diệp Oản Oản có chút hưng phấn mở miệng hỏi.
Trong nháy mắt khi nghe tới những thứ này, con ngươi của Tư Dạ Hàn nhất thời giống như hàn băng nổ tung.
Bất quá, chẳng qua chỉ thoáng qua rồi biến mất, liền khôi phục lại như thường, nhìn chăm chú cô bé trước mắt, ngữ khí bình tĩnh mở miệng: "Chưa từng nghe nói qua, làm sao lại đột nhiên hỏi cái này?"
Diệp Oản Oản trả lời, "Hôm nay thời điểm cùng Mục tiên sinh nói chuyện trên trời dưới đất có nhắc tới. Ông ta nói thân thủ em rất tốt, cho rằng em là người trong Võ Đạo Liên Minh, còn nói Võ Đạo Liên Minh có trụ sở chính ở Độc Lập Châu, là trung tâm văn hóa của võ thuật Hoa quốc, cao thủ ở khắp nơi..."
Tư Dạ Hàn: "Thật sao?"

"Đúng vậy! Nhưng mà, em tra ở trên mạng cả nửa ngày đều không tìm ra địa phương như vậy. Nếu như không phải là Mục tiên sinh nói trước đây ông ta từng nhậm chức tại Liên Minh Võ Đạo, em còn nghĩ là ông ta đang kể chuyện cổ tích đấy!"
"Mục Tùy Phong từng nhậm chức tại Liên Minh Võ Đạo?"
"Ông ta nói là như vậy..." Diệp Oản Oản phát hiện ra thần sắc Tư Dạ Hàn tựa hồ có hơi không đúng, mà cánh tay hắn dường như càng siết chặt lại, hơi hơi làm đau nàng. Nàng theo bản năng nhíu mày lại một cái, "A Cửu, sao vậy?"
"Không có việc gì." Khí lực trên tay Tư Dạ Hàn trong nháy mắt buông ra, khẽ nhẹ vuốt ve mái tóc của thiếu nữ, ôm nàng vào trong ngực.
Diệp Oản Oản cũng không chú ý quá nhiều, tiếp tục hưng phấn nghĩ linh tinh, "Thật sự muốn đi cái châu gì gì đó chơi đùa, chỉ là không biết rốt cuộc nó ở đâu..."
"Xích đu làm xong rồi, em muốn đến xem không?" Tư Dạ Hàn đột nhiên hỏi.
Diệp Oản Oản nhất thời bị dời đi sự chú ý, "A, có thật không? Quá tốt rồi! Em đi gọi Đường Đường ngay!"
Tư Dạ Hàn: "Đi thôi."
Diệp Oản Oản nhất thời hưng phấn chạy xa.
Tư Dạ Hàn nhìn bóng lưng cô gái rời đi, biểu tình lãnh đạm băng giá trong nháy mắt tan vỡ...

Ban đêm.
Diệp Oản Oản buổi sáng tham gia Đại Hội Võ Thuật, sau khi trở về lại cùng Đường Đường chơi xích đu đến trưa, buổi tối chỉ vừa đụng vào gối đã liền ngủ mất rồi.
Trong lúc ngủ mơ, nàng nằm mơ thấy chính mình đang vui vẻ cùng Tư Dạ Hàn, còn có Đường Đường chơi với nhau, nhưng tiếp đó, hình ảnh lại đột nhiên chuyển một cái.
Tiếng súng, tiếng nổ, âm thanh gào rú…
Ánh lửa cùng máu tươi che rợp bầu trời…
Vô số bóng đen khủng bố bao vây, ép tới gần...
Nàng điên cuồng chém giết, chạy trốn thật nhanh, mãi đến tận phần cuối cùng của vách đá, rơi vào vực sâu hắc ám vô tận...
"A a a a…!!!" Diệp Oản Oản đột nhiên thức tỉnh, trên trán mồ hôi lạnh nhễ nhại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui