Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
Trong con ngươi của Diệp Oản Oản thoáng qua một tia giảo hoạt, "Cáo à? Em còn đang lo hắn không cáo đây!"
Vì bày ra ngày này, nàng con mịa nó hoàn toàn dựa vào ký ức mặc tả xong ngay ngắn một bộ kịch bản, đi đăng ký bản quyền trước; lại còn để cho Cung Húc và Lạc Thần tốn nhiều thời gian như vậy đi nghiên cứu kịch bản; càng là còn muốn đem tên Cung Húc kia “giáo dục” cho ra hồn mới thôi…
Nàng tốn nhiều thời gian như vậy, mất nhiều tinh lực như vậy, đào một cái hố to như vậy, bọn họ nếu như không nhảy, nàng vậy chẳng phải là thua thiệt muốn chết?
"À? Chẳng lẽ em còn hy vọng Hoàng Thiên tố cáo chúng ta? Em rốt cục là có ý gì vậy?"
Diệp Mộ Phàm nghe được mà đầu óc mơ hồ, sợ là Diệp Oản Oản không biết sự tình nghiêm trọng đến mức nào, vội vàng nói rõ tình huống với nàng, "Đàm Chấn Tân tên cáo già đó, tranh thủ trước Từ Lâm liền đem kịch bản ghi danh thành tên của mình, làm của riêng.
Mà Từ Lâm bên này lại không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh kịch bản là do chính bản thân hắn viết. Tình huống đối với chúng ta rất bất lợi, nếu như kiện mà nói, chúng ta hẳn là phải thua không thể nghi ngờ..."
Diệp Oản Oản đang muốn mở miệng giải thích, lúc này, nơi cửa đột nhiên truyền đến một thanh âm non nớt….
"Mẹ..."
Chỉ thấy Nhiếp Đường Tiêu không biết từ lúc nào đã tỉnh rồi, đang đến tìm nàng.
Điện thoại di động đầu bên kia, sau khi Diệp Mộ Phàm mơ hồ nghe được âm thanh bên kia, cả người đều mộng bức rồi, "Diệp Oản Oản! Tình huống bên kia của em là thế nào? Em đang ở đâu, đang làm gì, cùng ai ở chung một chỗ? Ta con mịa nó tại sao dường như nghe có người kêu ngươi là mẹ???"
Lỗ tai Diệp Oản Oản đều sắp bị Diệp Mộ Phàm làm cho nổ điếc, nghiêm nghiêm thật thật che micro, mở miệng nói với Nhiếp Đường Tiêu, "Đường Đường, con chờ một chút, mẹ đang có điện thoại!"
Diệp Oản Oản nói xong, đi tới chỗ trên sân thượng xác định là đứa bé không nghe được.
"Xin đấy, ca ca tỉnh táo lại một chút được không?"
Diệp Mộ Phàm cả người đều xù lông, "Ngươi nói ta làm sao tỉnh táo, Diệp Oản Oản nhà ngươi hãy thành thật nói cho ta biết, ngươi sẽ không phải là đã cùng cái tên dã nam nhân đó ngay cả hài tử cũng đều sinh rồi đi?"
Diệp Oản Oản co quắp khóe miệng, một mặt không nói gì, "Anh có phải là đang tới thời mãn kinh rồi hả? Trí tưởng tượng phong phú như vậy!"
Diệp Mộ Phàm hừ hừ mở miệng, "Tối ngày hôm qua anh còn mơ thấy một cơn ác mộng..."
Diệp Oản Oản: "Ác mộng gì?"
Diệp Mộ Phàm: "Anh nằm mơ thấy em cùng cái tên dã nam nhân kia ngay cả con chung đều đã đến 5 tuổi lớn, sợ đến mức cả người đều toát mồ hôi lạnh..."
Diệp Oản Oản cũng hết ý kiến: "5 năm trước em mới bao lớn? Em con mịa nó cầm thú như vậy sao?"
Diệp Mộ Phàm: "Vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Diệp Oản Oản bất đắc dĩ mở miệng, "Bên chỗ em bên này quả thực có một tiểu hài tử, chẳng qua chỉ là cháu ngoại một người bạn của em. Thật đáng thương, từ nhỏ cha mẹ đã bỏ rơi nó, mấy năm nay một mực đều không thể tìm được, bằng hữu của em thấy hài tử quá thương tâm, liền nghĩ đến việc để cho em giả mạo mẹ của đứa bé một đoạn thời gian..."
Diệp Mộ Phàm: "Diệp Oản Oản... Em là đang vũ nhục sự thông minh của anh? Ai lại sẽ nghĩ tới phương pháp tào lao như vậy? Mẹ ruột mà cũng có thể giả mạo sao?"
Diệp Oản Oản cũng biết, biện pháp này rất là không đáng tin cậy. Nhưng khi đó Nhiếp Vô Danh đem Nhiếp Đường Tiêu nói tới mức đáng sợ như vậy, chuyện đó là đại sự sống còn đấy, cho nên nàng khi đó mới đáp ứng. Nàng nào biết được là mình bị gài bẫy đây?
Đường Đường rõ ràng rất khéo léo...
Diệp Oản Oản: "Nhưng sự thật chính là như thế, em có cần thiết phải lừa anh sao? Em cùng bạn trai em nếu là thật sự có con trai, sẽ tuyệt đối là hài tử xinh đẹp nhất khả ái nhất trên đời này. Em dẫn đi khắp thành phố để khoe khoang còn không kịp, có cần thiết phải giấu giếm?"
Diệp Mộ Phàm: "..."
Có giận nhau gì thì cứ nói, xin đừng một lời không hợp liền nhét thức ăn cho chó, cảm ơn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...