Editor: Hyna Nguyễn
Beta: Gemini
————————————————–
Vạn Hạc Vân chần chờ hỏi: “Xin hỏi tiểu thư cô là?”
Diệp Oản Oản: “Nước Hoa, Tư gia.”
“Tư… Tư gia…” nhất thời vẻ mặt Vạn Hạc Vân hoàn toàn là thụ sủng nhược kinh, Tư gia ở nước Hoa, người nào không biết chứ, nhất là ở Myanmar, thế lực cũng vô cùng khổng lồ.
Vạn Hạc Vân do dự mở miệng: “Tiểu thư cô nhất định phải mua nhóm đá này của tôi sao?”
Diệp Oản Oản khẽ mỉm cười: “Tôi thấy phẩm chất khối đá của ông chủ Vạn tương đối tốt, hơn nữa còn nhìn vừa mắt, cho nên… ông chủ Vạn ra giá đi!”
Coi như vừa mắt sao?
Nghe lời ấy của Diệp Oản Oản, mọi người tại đây, hoàn toàn sững sờ tại chỗ.
Cô gái này muốn mua nguyên thạch của Vạn Hạc Vân, chỉ là bởi vì… Nhìn thấy vừa mắt sao?
Vạn Hạc Vân do dự rất lâu, nghĩ đến tình huống của cửa hàng, rốt cuộc mở miệng nói: “Vị tiểu thư này, đây là tất cả hàng có sẵn trong cửa hàng của tôi, nếu tiểu thư không chê, tôi có thể bán toàn bộ lỗ vốn, nửa giá cho tiểu thư…”
Ban đầu, khi đến đây ông ta đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, chính là một khối đá đều bán không được, mà bây giờ có người mua lấy, với ông ta mà nói đã là kết quả tốt nhất.
Diệp Oản Oản cười nói: “Tôi xem đồ vừa mắt, chưa bao giờ thích để cho người khác giảm giá, giá mua bao nhiêu, cứ việc nói.”
Diệp Oản Oản nói như vậy, nhưng trong lòng hết sức rõ ràng, nhóm nguyên thạch này của Vạn Hạc Vân, sẽ mang tới kinh ngạc vui mừng rất lớn, nếu thật sự mua bằng nửa giá, trong lòng Diệp Oản Oản tự nhiên cũng có áy náy.
Huống chi, Vạn Hạc Vân đã kề cận đóng cửa phá sản, kiếp trước, kết quả của Vạn Hạc Vân thê thảm như vậy, kiếp này, nếu mình kiếm được tiện nghi, như vậy vì sao không thể cho Vạn Hạc Vân một con đường sống?
Vạn Hạc Vân nghe vậy vẻ mặt ngẩn ra, nhất thời lộ vẻ xúc động, không nghĩ tới Diệp Oản Oản sẽ nói như vậy…
Mà người chung quanh lại là không còn gì để bàn bạc, nói: “Cô gái này thật sự là người của Tư gia phái tới sao? Mua hàng ở phường tập trung không muốn, dich ngon tinh.com lại đi mua rác rưởi của Lâm Lang các, người ta tiện nghi không muốn, còn nhất định muốn làm khó mình vậy?”
“Dáng dấp thật là xinh đẹp, đáng tiếc não có vấn đề…”
“Những người này của Tư gia làm ăn cái gì không biết?”
Nghe mọi người vây xem nói những lời khó nghe này, sắc mặt của Tiết Lệ khó coi đến cực hạn, đều là do người phụ nữ này, làm ra chuyện như thế này nên anh ta mới mất thể diện đến thế.
“Diệp tiểu thư! Xin nghĩ lại sau đó hãy làm!” Tiết Lệ cau mày mở miệng.
“Nghĩ lại sau đó làm?” Diệp Oản Oản liếc Tiết Lệ: “Anh là đang chỉ bảo tôi sao?”
“Diệp tiểu thư! Tôi không có ý này, chẳng qua là tận tâm làm tròn bổn phận chức trách của mình mà thôi!” Tiết Lệ nói.
“Tận trung?” Diệp Oản Oản cười lạnh: “Người mà anh tận trung là ai, đừng quên chính mình có thân phận gì, lại đang cùng ai nói chuyện!”
Tiết Lệ gật đầu một cái, nhìn về phía Diệp Oản Oản, mở miệng nói: “Được, nếu như Diệp tiểu thư cố ý như thế, tôi chỉ có thể báo lên tổng công ty!”
Diệp Oản Oản: “Xin cứ tự nhiên.”
Tiết Lệ tức giận, lấy điện thoại di động ra, bấm gọi điện thoại.
Nước Hoa, trong phòng họp, một đám trưởng lão cấp cao đang họp.
Thân là một trong những người trong hội đồng quản trị của Tư gia – Phùng Nghĩa Bình, đột nhiên đứng dậy rời đi, nhận nghe điện thoại.
Một lát sau, Phùng Nghĩa Bình tiếp điện thoại xong trở lại, vẻ mặt dường như rất khó khăn, “Các vị, xin lỗi, ngắt lời một chút, tình huống bên Myanmar có thay đổi.”
“Chuyện gì?” Tư Minh Lễ nhìn về phía Phùng Nghĩa Bình, nghi ngờ mở miệng hỏi.
Ngay lập tức, Phùng Nghĩa Bình đem mọi chuyện đều nói một lần. Nghe được tình huống Phùng Nghĩa Bình nói xong, sau đó, toàn bộ phòng họp tất cả xôn xao.
“Cái này cũng quá hoang đường rồi!”
“Tư tổng cho Diệp tiểu thư trên danh nghĩa là trợ lý đặc biệt cũng đã đủ đối đãi đặc biệt rồi, hiện tại nhiệm vụ thứ nhất lại còn qua loa như thế, cho rằng công ty là nơi nào!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...