Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Editor: Như Ý

Beta: Hyna Nguyễn + Windy

————————————-

“Thế nào, hiện tại đủ kích thích, đủ phóng túng chưa?”

Giọng nói của Diệp Oản Oản phong đạm vân khinh, phảng phất như đang hỏi: “Hôm nay khí trời như thế nào?” lại để cho người ta cảm thấy đó là âm thanh của tử vong từ trong địa ngục truyền tới.

Tống Tĩnh vốn muốn xông tới cứu Diệp Oản Oản, giờ phút này chân của hắn giống như bị đóng băng trên sàn nhà, con ngươi trừng lớn đến mức cũng sắp từ trong hốc mắt rớt ra ngoài.

“Thật… Tốt…”


Thật là đẹp trai!!! Cái động tác đánh người lưu loát đến cực hạn này, chiêu thức đánh nhau như nước chảy mây trôi, quả thật là để cho người ta nhiệt huyết sôi trào.

Nhưng… Đây rốt cuộc là tình huống gì a!

Một cô gái nũng nịu nhìn như một tiểu yêu tinh làm sao đột nhiên lại giống như cha của sát thần như vậy được thế?.

Mặt hắn đầy vẻ hồ nghi mà hướng về phía đội trưởng đang đứng bên cạnh mình nhìn lại, lại nhìn thấy biểu tình của đối phương so với hắn còn kinh ngạc hơn, rõ ràng cũng hoàn toàn kinh sợ.

Đau đớn cùng kinh hoàng đủ để cho Trần Sĩ Kiệt ôm lấy cánh tay của mình điên cuồng kêu to lên: “A! Đủ… Đủ rồi đủ rồi!!”

Diệp Oản Oản ghét bỏ ném súng trong tay xuống, bất đắt dĩ cầm lên chai rượu, “Loảng xoảng lang” một tiếng đập bể chai rượu, mảnh vụn sắc bén để tại nơi tim của hắn ta, lấy âm thanh vô cùng nhẹ nhàng mở miệng nói: “Vậy… Muốn… Kích thích hơn một chút không?”

Mảnh chai bể cách một tầng áo sơ mi mỏng manh rất gần vị trí trái tim của Trần thiếu, ở trên da thịt mà nguy hiểm hoạt động, Trần Sĩ Kiệt mồ hôi lạnh nhễ nhại, thân thể run như bị bệnh: “Không… Không cần… Bà cô của tôi ơi, cô tha cho tôi đi! Tha cho tôi đi… Tôi sai lầm rồi… Tôi thực sự biết lỗi rồi… Tôi có mắt mà không nhìn thấy thái sơn…”

Hắn tưởng rằng lần này tìm được một cực phẩm, ai biết lại trêu chọc phải một nữ ma đầu, vào lúc này ruột gan của Trần Sĩ Kiệt cũng sắp đứt hết rồi.

Hắn một bên cầu xin tha thứ, một bên con ngươi quay tròn chuyển hướng nhìn tóc vàng và một đám thủ hạ nhờ giúp đỡ, nhưng những người đó một người so với một người đều lẩn tránh xa hơn, hận không thể đem mình co rút biến thành người vô hình.

“Biết lỗi rồi sao?” Diệp Oản Oản nhíu mày hỏi.

Trần Sĩ Kiệt vội vàng liên tục mở miệng đáp: “Dạ… dạ… dạ! Đã biết… biết… rồi! Một ngàn lần biết! Mười ngàn lần biết!”


“Đã như vậy… Vậy coi như xong!” Giọng nói của cô một bộ từ bi đáp lại.

Trần Sĩ Kiệt nghe vậy chợt thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tiếng nói của cô vừa mới rơi xuống trong nháy mắt, Trần Sĩ Kiệt lại phát ra một tiếng gào thét càng thêm thê thảm bi thương hớn: “A a a a ——”

Mãnh vỡ chai rượu ở dưới ánh mắt hoảng sợ của tất cả mọi người trong nháy mắt cắm vào nơi tim của hắn.

“A, ngượng ngùng… Phóng túng quá mức rồi… Tay trơn quá…”

Nhìn cô gái mới vừa đánh thắng một đám người lực lưỡng kìa nhưng giờ lại giọng nói vừa ngọt ngào vừa mềm yếu vừa rút khăn giấy bên cạnh ra chậm rãi lau chùi dòng máu rơi tung toé trên mu bàn tay, đáy mắt lười biếng không có một tí nhiệt độ nào.

Trần Sĩ Kiệt nằm trên đất, đã hoàn toàn là hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Ở đây chỉ có Tống Tĩnh cùng Lưu Ảnh nhìn ra, chai rượu cắm vào tim Trần Sĩ Kiệt ở vị trí tương đối tinh vi, vừa vặn tránh được chỗ mạch máu trí mạng, nếu lại di chuyển một chút, mạng của Trần Sĩ Kiệt liền không còn.

Trong quán rượu lại một đợt hỗn loạn nữa, tiếng thét chói tai.


Tóc vàng mới vừa rồi kiêu căng phách lối, mấy tên hộ vệ nằm một chỗ, đám người xung quanh tất cả đều lẩn tránh co rút ở trong góc như gặp phải quái vật, cũng không dám thở mạnh một tiếng, sợ làm cho cô gái đó chú ý đến mình.

Tiếng thét chói tai xung quang làm người ta tâm phiền ý loạn.

Diệp Oản Oản chậm rãi đưa tay ra, xoa xoa huyệt thái dương cơ hồ muốn nổ tung của mình, trận phát tiết vừa rồi chẳng qua chỉ giảm đi xúc động ngắn ngủi trong cơ thể của cô mà thôi, bất quá chỉ chốc lát, một ngọn lửa mãnh liệt trong lồng ngực liền theo mùi mồ hôi cùng máu tanh dính trên đất lại bắt đầu điên cuồng bốc cháy…

Đau đớn cơ hồ khiến cô choáng váng, hết thảy mọi thứ ở trước mắt cô chậm rãi bắt đầu xoay tròn.

Một giây kế tiếp, Diệp Oản Oản lay động vuốt vuốt trán, ánh mắt chậm rãi quét qua bốn phía… Sau đó, bỗng nhiên nhìn sang một hướng khác.

Tống Tĩnh vốn đang ở trong trạng thái kinh ngạc, chợt bị một đạo ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo phong tỏa, trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, đại não như chạm điện, “Ực” một tiếng nuốt nước miếng, bắp chân nhỏ không có tiền đồ run lên…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui