Convertor: Vovo
Editor: Hyna Nguyễn
————————-
Phía xa xa, Diệp Thiệu Đình một mực yên lặng không nói lời nào, chân mày nhẹ nhàng nhíu lên, nhìn Diệp Oản Oản như biến thành người khác trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Con gái trong ấn tượng của ông chắc chắn sẽ không hiểu chuyện nhu thuận như thế, hơn nữa đối với Diệp gia gần như là có hận ý ngập trời…
Diệp Thiệu Đình đang hoài nghi, mục đích thật sự của Diệp Oản Oản lần này tới tham gia thọ yến của ba ông là gì, có phải chỉ muốn chúc thọ đơn giản như vậy hay không? Hay là có mục đích khác, muốn phá hủy buổi yến thọ này để cho Diệp gia bị lăng nhục sao?.
Diệp Thiệu Đình cũng không muốn nghĩ xấu cho con gái của mình như thế, nhưng đã nhiều năm nhìn thấy tình cảnh như vậy rồi… ông thật sự có chút mệt mỏi…
Trong lúc vô tình, Diệp Oản Oản bắt được ánh mắt nghi ngờ của ba mình – Diệp Thiệu Đình trong lòng không khỏi có chút cô đơn.
Kiếp trước, hành động của mình quả thực quá mức, cùng với Diệp gia như nước với lửa cô chưa bao giờ muốn tha thứ cho ba mẹ mình, cô luôn coi họ là kẻ thù.
Ở kiếp trước, sinh nhật của ông nội, cô cũng có mặt nhưng lại làm trò trước mặt đông đảo khách mời, quấy nhiễu buổi thọ yến đó làm không ai được yên, để cho ba mẹ và toàn bộ Diệp gia mất hết mặt mũi, thậm chí ông nội tức giận đến mức bệnh tim tái phát phải nhập viện hết nửa tháng mới khôi phục lại được.
Nghĩ đến đây, Diệp Oản Oản thu hồi tầm mắt, lần nữa đến gần Diệp Hồng Duy, càng thân mật thêm vài phần, mà Diệp Hồng Duy lại không có cự tuyệt Diệp Oản Oản thân cận mình, trên mặt hàn quang cũng thu lại chút ít.
Giờ phút này, thọ yến đã qua vài giờ rồi, khách mời cũng lần lượt lần lượt đi tới vị trí chủ tọa chúc thọ hơn nữa còn đi kèm với quà tặng nữa.
Quà tặng mà khách hàng mang đến phần lớn chỉ như một loại hình thức mà thôi, trong mắt người đã trải qua không biết bao nhiêu là khó khăn như Diệp lão thì mấy món quà đó cũng không có ý nghĩa hay giá trị gì nhiều, ông chỉ quét mắt nhìn một chút, do mấy vật đó cũng không có gì mới lạ.
Một lát sau, Lương Gia Hào cùng Phương Tú Mẫn một nhà tiến lên, trong tay Lương Thi Hàm cầm lấy một khối nghiên mực có giá trị không nhỏ, đi tới trước mặt Diệp Hồng Duy, hết sức khôn khéo nói: “Ông nội, cháu biết ông thích viết chữ vẽ tranh, cho nên đây là nghiên mực mà ba cùng mẹ cháu tìm kiếm thật lâu mới chuẩn bị được cho ông, cháu hy vọng ông nội sẽ thích.”
Cái nghiên mực này là Phương Tú Mẫn phí không ít tâm tư mới có thể lấy được bà hy vọng trong thọ yến của Diệp Hồng Duy có thể làm cho ông hài lòng, mới vừa rồi bởi vì chuyện liên quan đến Diệp Oản Oản cho nên mặt mũi của Phương Tú Mẫn vẫn luôn kìm nén sự giận dữ, bây giờ chỉ mong cái nghiên mực này có thể được lão nhân gia yêu thích, từ đó mới kéo lại được chút thể diện của mình.
Ánh mắt của Diệp Hồng Duy quét qua nghiên mực kia, hơi khẽ gật đầu một cái để cho người đem nghiên mực để ở một bên.
Diệp Hồng Duy tuy là không có đặc biệt tỏ vẻ gì, nhưng cái động tác khẽ gật đầu kia cũng đã là một loại công nhận, điều này làm cho Phương Tú Mẫn cùng Lương Thi Hàm không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ánh mắt của Lương Thi Hàm liếc nhìn đến hai tay trống trơn của Diệp Oản Oản nói: “Tại sao hôm nay là sinh nhật của ông nội mà chị ngay cả quà tặng cũng không có chuẩn bị là sao?”
“A… Thi Hàm, sau này con cũng đừng học thói xấu của một vài người nha, người nào đó chỉ ra vẻ hiếu thảo bên ngoài, lại còn cố ra vẻ ta đây, đến sinh nhật của ông nội mình mà cũng chỉ mang miệng đến thôi.” Phương Tú Mẫn mới mất mặt trước mặt Diệp Oản Oản, bây giờ đương nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để có thể dè bỉu chê bai Diệp Oản Oản.
“Ông nội “
Diệp Oản Oản nhìn tiết mục người tung người hứng giữa Phương Tú Mẫn và Lương Thi Hàm khóe miệng hơi hơi giơ lên, hiện lên một nụ cười lạnh: “Ai là ông nội của hai người chứ?”
Tiếng nói của Diệp Oản Oản hạ xuống, một số khách mời phản ứng khá nhanh nghe xong tất cả đều nhất thời bật cười.
Nụ cười trên mặt Lương Thi Hàm cũng trong nháy mắt đọng lại tại khóe miệng.
Diệp Oản Oản ý trong lời nói đã rất rõ ràng, mấy người một nhà Phương Tú Mẫn không có một người nào mang họ Diệp, nhưng Lương Thi Hàm mở miệng một tiếng ông nội, hai tiếng ông nội, lại gọi thân thiết như vậy, cẩn thận nghĩ đến quả thực làm người ta có chút buồn nôn.
“Cô…!” Phương Tú Mẫn nhìn chằm chằm Diệp Oản Oản sắc mặt cực kỳ khó coi.
“Hai vị, tốt nhất nên quản lý chặt con gái của mình, đừng để con mình ăn nói không có suy nghĩ thấy sang bắt quàng làm họ, Diệp gia chúng tôi không có muốn nhận người không có huyết thống làm người thân đâu.” Nói xong, Diệp Oản Oản xoay người rời đi không thèm để ý đến phản ứng của hai mẹ con Phương Tú Mẫn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...