Cô Vợ Ngọt Ngào Có Chút Bất Lương (Vợ Mới Bất Lương Có Chút Ngọt)

Biên soạn: Đức Uy - SSTruyen.com

- --

Lăng Miểu: "Tôi không đồng ý!"

"Vậy không được! Đây là giao dịch giữa tôi và bà cô Lăng. Trừ phi cậu thuyết phục bà ấy đem máy tính và bàn tính trả lại cho tôi." Nhiếp Vô Danh bĩu môi nói.

Bà Lăng giống như nhìn quái vật, cứ như vậy nhìn chằm chằm Nhiếp Vô Danh, không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Ta lớn chừng này tuổi, cháu là người mặt dày vô liêm sỉ nhất mà ta từng thấy. Bây giờ cháu còn nhỏ, đợi sau khi cháu lớn lên... da mặt của cháu, rốt cuộc sẽ có thể dày tới mức nào đây?"

"Da mặt dày?" Nhiếp Vô Danh có phần kinh ngạc nhìn Bà Lăng: "Bà cô Lăng, làm sao bà có thể nói cháu như vậy! Da mặt cháu nào có dày cơ chứ, xin chú ý lời nói của mình, không nên gây ra tổn thương cho con tim bé nhỏ của cháu có được hay không?"

Bà Lăng: "..."

Sau khi bà Lăng rời đi, Nhiếp Vô Danh liếc mắt nhìn Lăng Miểu, mở miệng cười nói: "Bắt đầu từ bây giờ, cậu chính là tùy tùng của tôi! Bà cô Lăng đã bán cậu cho tôi rồi... à không, nhượng lại cho tôi rồi. Sau này cậu phải nghe lời tôi, tôi nói đông cậu không thể nói tây, tôi để cho cậu đánh chó, cậu không thể đuổi gà!"

Nghe vậy, Lăng Miểu cũng không thèm nhìn tới Nhiếp Vô Danh, xoay người đi về phía phòng ngủ trên lầu.


Thấy vậy, Nhiếp Vô Danh vội la lên: "Này... cậu đừng có chạy, sắp tới chúng ta còn có một cuộc hẹn với tên mập hàng xóm, cậu phải đi tiếp thêm cho tôi một chút can đảm chứ!"

"Không đi." Trên lầu truyền tới thanh âm của Lăng Miểu: "Tên mập kia là tiểu ác bá trong trấn, cậu không nên trêu chọc hắn."



"Hừ, không đi thì thôi, cậu không đi tôi đi!" Nhiếp Vô Danh lạnh giọng nói xong, chợt nghênh ngang rời khỏi nơi này.

...

"Nhiếp Vô Danh, ngươi cái tên khốn kiếp này, ngươi lại dám lừa gạt ta?" Rừng cây nhỏ, thiếu niên nhìn Nhiếp Vô Danh chằm chằm, lộ ra vẻ tàn bạo thấy rõ.

"Đi chết đi, ai lừa ngươi!" Nhiếp Vô Danh nói.

"Ngươi cầm tiền của ta, nói sẽ để chị ngươi hẹn hò cùng ta, đúng hay không?" Bàn Đôn quát lên.


"Không sai, ngươi nói đúng, ta cũng không nuốt lời mà." Nhiếp Vô Danh gật đầu một cái, cũng không phủ nhận.

Một đoạn thời gian trước, Nhiếp Vô Danh làm quen được với Bàn Đôn, tiểu ác bá nổi danh trong... trấn. Hai người đạt thành giao dịch, Bàn Đôn trả cho Nhiếp Vô Danh thù lao nhất định, Nhiếp Vô Danh sẽ giới thiệu chị gái cho hắn làm quen.

Chỉ bất quá, thời gian ngày lại qua ngày, Nhiếp Vô Danh cũng không tuân thủ cam kết. Mãi mà không thể gặp được Lăng Miểu, cuối cùng Bàn Đôn cũng mất hết kiên nhẫn.

"Nếu ngươi thừa nhận là tốt rồi! Ngươi nói xem chuyện này xử lý như thế nào?" Bàn Đôn khó chịu lườm Nhiếp Vô Danh.

"Xử lý cái gì cơ... Ta nhất định sẽ tuân thủ lời hứa của mình, mang chị gái tới đây." Nhiếp Vô Danh nói.

"Cho một cái thời hạn, rốt cuộc khi nào ngươi sẽ dẫn Lăng Miểu qua đây?" Bàn Đôn nhìn về phía Nhiếp Vô Danh.

Bàn Đôn vừa dứt tiếng, Nhiếp Vô Danh bỗng "có chút sửng sốt ", "mặt đầy kinh ngạc" nói: "Lăng Miểu nào cơ? Ai nói muốn dẫn Lăng Miểu đến?"

"Nhiếp Vô Danh, tiền đã trả rồi, bây giờ ngươi đang đùa bỡn ta, hả?" Bàn Đôn mặt đầy tức giận: "Khi đó chính miệng ngươi đã nói sẽ mang chị mình tới!"

Nhưng mà, Nhiếp Vô Danh lại lắc đầu một cái: "Tên béo chết bầm, lời ta nói đương nhiên không sai. Nhưng mà Lăng Miểu là cô họ ta, cũng không phải là chị gái! Ta nói dẫn chị gái mình tới, chứ cũng không hề nói là mang cô họ tới nha!"

"Ngươi nói cái gì?" Bàn Đôn mặt đầy mộng bức. Tuổi tác Lăng Miểu kia và Nhiếp Vô Danh này không chênh lệch bao nhiêu, làm sao bối phận lại lớn hơn hắn một cấp bậc, cô họ?

"Nhiếp Vô Danh... Đồ khốn kiếp! Ngươi được lắm... Ngươi cũng không hỏi thăm xem uy danh ông nội ngươi ở trong vòng 10 dặm quanh đây! Ngươi dám đùa bỡn ông nội ngươi, ngươi nhất định phải chết!" Bàn Đôn thần sắc dữ tợn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận