Biên soạn: Đức Uy - SSTruyen
- --
Tư Dạ Hàn và Ân Duyệt Dung lườm nhau một cái, cảm nhận bàn tay nhỏ bé của Diệp Oản Oản đang nắm chặt tay mình trấn an, lúc này anh mới chịu nhượng bộ, "Được."
Lần này đến phiên Ân Duyệt Dung cảm thấy ngoài ý muốn, theo bản năng nhìn Diệp Oản Oản đứng bên cạnh anh một cái. Thật không ngờ với tính cách của con mình, lại sẽ đồng ý nhượng bộ!
...
...
Đêm khuya, chỗ ở của Tư Dạ Hàn.
Đường Đường vẫn còn ở trong tay của Ân Duyệt Dung, sắc mặt của Diệp Oản Oản và Tư Dạ Hàn đều không dễ nhìn.
Lâm Khuyết nhức đầu hỏi, "Cái tên Ân Hành kia, xử lý như thế nào? Có cần tra tấn, khảo cung không? Nói không chừng làm như vậy dì Dung sẽ đau lòng đấy? Dù sao cũng là người nối nghiệp duy nhất của bà ấy, ít nhiều gì cũng sẽ để ý một chút chứ?"
Tư Dạ Hàn trầm ngâm chốc lát, ngay sau đó đáp, "Mỗi ngày cứ dùng hình như bình thường, nhưng cũng không cần quá gắt, nới lỏng tạo cơ hội cho hắn truyền tin ra bên ngoài."
Lâm Khuyết thoạt tiên thoáng sửng sốt một chút, sau đó hiểu ra, "Ồ, hiểu rồi, để cho hắn cầu cứu với dì Dung đúng không! Vẫn là Cửu ca anh nhìn xa trông rộng! Được rồi, tôi hiểu rồi!"
Diệp Oản Oản nhìn Tư Dạ Hàn một cái, "A Cửu, anh xác định là Ân Duyệt Dung sẽ thật sự để ý sự sống chết của Ân Hành? Nếu quan tâm tới một người, sẽ không có phản ứng kiểu như thế... Em thực sự không nhìn cái gã con tin Ân Hành này còn tác dụng gì. Huống chi hiện tại Ân Hành cũng đã xem như một kẻ vứt đi..."
Tư Dạ Hàn đáp: "Bà ấy sẽ để ý Ân Hành! Ít nhất Ân Hành ở chỗ này, Đường Đường sẽ an toàn."
Nghe Tư Dạ Hàn nói Ân Duyệt Dung để ý Ân Hành, Diệp Oản Oản không khỏi có chút thương anh.
Tư Dạ Hàn: "Trong vòng 3 ngày, nếu bà ấy còn không thả người, anh sẽ dùng phương thức của mình để giải quyết."
Phương thức của mình...
Diệp Oản Oản nghe vậy, nhíu chặt chân mày, quả thực không nghĩ tới chuyện sẽ ầm ĩ tới mức độ này.
...
Ân gia.
Tâm phúc của Ân Hành, A Trung run lẩy bẩy quỳ dưới đất.
"Phu nhân, thuộc hạ sai rồi! Thuộc hạ thật sự biết lỗi rồi!" A Trung không ngừng dập đầu, sợ đến hồn xiêu phách lạc.
Ân Duyệt Dung cười lạnh một tiếng, "Sai rồi sao? Ngươi nói một chút xem, mình sai chỗ nào?"
A Trung vội nói, "Thuộc hạ không nên để mặc cho Ân Hành thiếu gia làm bậy, không nên mặc cho cậu ấy bắt cóc tiểu thiếu gia!"
Ân Duyệt Dung gõ gõ ly trà trong tay, "Chỗ sai của ngươi không phải là bắt cóc đứa bé kia, mà sai ở chỗ các ngươi ngu xuẩn, tự cho là đúng!"
Bà biết rất rõ việc Ân Hành nhân lúc không có ai làm những chuyện kia cùng Tần Tung. Bà cố ý không lên tiếng nhắc nhở, chính là muốn khảo nghiệm Ân Hành một phen.
Ai ngờ đâu, hắn lại có thể ngu xuẩn đến loại trình độ này, từng bước từng bước rơi vào cảnh làm “ma chết thay” cho kẻ khác.
Một bên, nữ quản gia thở dài, tự mình lẩm bẩm, "Lần này chuyện thành như vậy, thậm chí còn bắt đứa bé kia lại! Sợ rằng Đại thiếu gia sẽ tuyệt đối không trở lại Ân gia nữa..."
Vốn còn tưởng rằng sau khi Đại thiếu gia trở về Thiên Thủy thành, quan hệ giữa hai mẹ con có thể có thể chuyển biến tốt, ai ngờ đâu lại càng ngày càng tồi tệ.
"Làm sao, chẳng lẽ bà nghĩ rằng tôi không có nó không được sao? Coi như không còn nó, không còn Ân Hành, thì cũng có thể đào tạo ra một ‘Ân Hành’ khác!" Ân Duyệt Dung cả giận nói.
Nguyên bản bà còn nghĩ, chỉ cần A Cửu rời xa nữ nhân kia, liền sẽ trở về. Mà bây giờ, bà đã biết rõ, đứa con trai này, tuyệt đối sẽ không trở lại nữa.
Nữ quản gia muốn mở miệng, nhưng lại không dám phản bác.
Làm sao có thể giống nhau cơ chứ! Rõ ràng trong lòng phu nhân cũng hiểu rõ, bất kể là ai, cuối cùng cũng không cách nào sánh bằng Đại thiếu gia.
"Đứa bé kia đâu?" Ân Duyệt Dung hỏi.
A Trung cẩn thận từng li từng tí trả lời, "Ân Hành thiếu gia để cho người trông chừng rồi."
Ân Duyệt Dung: "Trước cứ đưa đến Vạn Mai sơn trang."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...