Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
Ở trong một hội sở xa hoa nào đó…
Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn thậm chí còn không thèm quay về nhà, đã lập tức chạy thẳng đi tìm Liêu Hải Thành rồi.
Hai người bị hành hạ chừng mấy ngày, giờ phút này quần áo rách rưới hôi hám như dân tỵ nạn, sắc mặt còn trắng bệch một mảnh, mới vừa tới cửa đã bị hai gã hộ vệ áo đen cản lại.
"Người nào!"
"Tôi! Tôi là Lương Mỹ Huyên! Chúng tôi có chuyện vô cùng quan trọng muốn tìm Liêu tiên sinh!" Lương Mỹ Huyên vội vàng lên tiếng.
"Lương Mỹ Huyên? Các người làm sao lại trở thành như vậy?" Gã canh cổng nhận ra hai người, lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
"Chúng tôi bị người ta bắt cóc! Thật vất vả mới trốn thoát được!"
"Bắt cóc?"
—— "Bên ngoài là ai?"
Lúc này, trong phòng truyền tới âm thanh trầm thấp của một người đàn ông.
"Liêu tiên sinh, là Lương tiểu thư và Hoàng tiên sinh!"
"Để cho bọn họ đi vào!"
"Vâng!"
Gã canh cổng nghe được lệnh của Liêu Hải Thành, mới để cho Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn vào bên trong.
Trên chiếc ghế sa lon màu đen, một gã đàn ông bộ dáng khoảng 50 – 60 tuổi, trong miệng ngậm một điếu xì gà, đang nhàn nhã ngồi ở nơi đó.
"Có chuyện gì xảy ra?" Liêu Hải Thành liếc mắt nhìn hai người.
Lương Mỹ Huyên lập tức thêm mắm dặm muối, đem tất cả mọi chuyện đã xảy ra kể lại một lần.
Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên, nghe vậy hơi nhíu mày, "A, tiểu nha đầu kia, mấy ngày trước mới vừa đi đến phim trường của Diêu Giai Văn đập phá, Liêu tiên sinh mới vừa rồi đã phái người gọi điện thoại đi cảnh cáo.
Bất quá, không nghĩ tới lá gan của tiểu nha đầu kia so với trong tưởng tượng của chúng ta còn lớn hơn, lại trực tiếp đem hai người các ngươi trói đi rồi."
"Cái gì? Tiểu tiện nhân kia còn đến phim trường gây chuyện?"
Hoàng Minh Khôn nghe vậy, vội vàng nói với Liêu Hải Thành, "Không chỉ như thế, tiểu tiện nhân đó còn phái người lấy khẩu cung của chúng tôi! Liêu tiên sinh, tiểu tiện nhân đó, tuyệt đối không thể cảnh cáo một chút liền coi như xong! Hiện tại khẩu cung của chúng tôi rơi vào trong tay của cô ta, nếu như chờ mở phiên toà, bọn họ thắng kiện, công ty kia sẽ phải rơi ở trong tay của bọn họ rồi!"
Trợ thủ của Liêu Hải Thành ở một bên nghe vậy, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lương Mỹ Huyên và Hoàng Minh Khôn, "Liêu tiên sinh làm việc, còn cần các ngươi dạy sao?"
Hoàng Minh Khôn sợ đến mặt trắng nhợt, lau mồ hôi tiếp tục nói: "Dĩ nhiên là không cần, dĩ nhiên là không cần rồi! Liêu tiên sinh ngài là người nào, tiểu tiện nhân đó chẳng qua chỉ là một con kiến, ngài dùng một đầu ngón tay thôi cũng đã đủ để bóp chết cô ta!"
Ngay vào lúc này, điện thoại di động của Liêu Hải Thành đột nhiên vang lên, là một số điện thoại xa lạ gọi tới.
"Nói."
Liêu Hải Thành bắt điện thoại, mặt không cảm xúc ra lệnh.
"Liêu Hải Thành, không biết con của ngươi, Liêu Gia Kỳ... hiện tại đang ở nơi nào?" Trong điện thoại, truyền tới một tiếng cười đầy lười biếng của nữ nhân.
Nữ nhân vừa dứt tiếng, chân mày Liêu Hải Thành chợt nhíu một cái, tựa hồ là ý thức được điều gì, vì vậy che điện thoại lại, nhìn về phía trợ thủ ở bên cạnh: "Gia Kỳ đâu?"
Nghe tiếng, trợ thủ trả lời: "Gia Kỳ thiếu gia không biết đã đi nơi nào, trước đó đã liên lạc qua rồi, nhưng điện thoại lại trong trạng thái tắt máy..."
"Cái gì...!!?"
Lúc này, sắc mặt Liêu Hải Thành nhất thời đại biến. Thân là long đầu của Hồng Hưng Hội, Liêu Hải Thành trong nháy mắt đã hiểu được ý đồ của cuộc gọi này. Chỉ sợ, Liêu Gia Kỳ đã rơi vào trong tay của người khác...
"Ngươi muốn thế nào?"
Liêu Hải Thành cầm điện thoại lên, trong giọng nói bao hàm sự tức giận.
"A... Liêu Hải Thành... Con của ngươi Liêu Gia Kỳ bây giờ đang ở trong tay ta... Ta hy vọng..."
Nhưng mà, Diệp Oản Oản còn chưa kịp nói dứt câu, một loạt tiếng kêu thảm thiết từ phía sau truyền tới, chính cả Diệp Oản Oản cũng sợ hết hồn.
"A... Đừng đánh... A a a... *tiếng khóc* hu hu, cứu mạng... Cha, nhanh cứu con với, con sắp chết rồi... A a a..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...