Biên soạn: Đức Uy - truyenfull.vn
---
"Nha..." Diệp Oản Oản khóe miệng treo một nụ cười lạnh lùng, ánh mắt hùng hổ dọa người, lạnh giọng: "Thất Tinh... Cậu là đang, uy hiếp tôi sao?"
"Phong tỷ, tôi chẳng qua là lo lắng cho tỷ." Thất Tinh mặt không đổi sắc, mở miệng nói.
"Quản tốt chính cậu, chuyện của tôi, còn không đến lượt cậu bận tâm! Tôi nói vậy, đã hiểu chưa?" Diệp Oản Oản lạnh nhạt nói.
Nghe được lời ấy của Diệp Oản Oản, Thất Tinh yên lặng mấy giây, lập tức nói: "Phong tỷ, tôi hiểu rồi!"
"Phong tỷ!"
Đúng lúc này, bỗng nhiên, cửa phòng họp bị mở ra, một người nam nhân tướng mạo đẹp trai phi phàm, ăn mặc áo sơ mi màu hồng bảnh bao, nhanh chân đi vào bên trong.
"Bắc Đẩu, tôi và Phong tỷ đang đàm luận." Nhìn thấy người tới, Thất Tinh lạnh lùng nói.
"Cút đi! Chuyện gì quan trọng bằng chuyện tôi gặp Phong tỷ!?" Bắc Đẩu bước nhanh lên phía trước, đặt mông đẩy Thất Tinh ra, sau đó ngồi ở bên cạnh Diệp Oản Oản.
"Phong tỷ, thật sự là tỷ! Quá tốt... Tỷ chạy đi chơi ở nơi nào, nhiều năm như vậy, tỷ không liên lạc với bọn họ, nhưng cũng nên nhắn với đệ một tiếng chứ..." Bắc Đẩu nhìn Diệp Oản Oản, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm.
Diệp Oản Oản: "..."
Lại thêm một đứa em trai? Tóc Húi Cua ca con mịa nó làm sao lại nhiều em trai như thế!?
"Tôi có chuyện của tôi. " Diệp Oản Oản nhẹ giọng cười nói.
"Lại nói, Phong tỷ luôn luôn đều là phiêu phiêu bất định... Lần này trở về, ngàn vạn lần chớ đi ra ngoài phóng đãng nữa nha! Nếu như còn muốn đi ra ngoài chơi, nhớ dẫn đệ theo!" Bắc Đẩu cười hì hì mở miệng nói.
Diệp Oản Oản trong lúc nhất thời lại có chút không biết đỡ kiểu nào. Người này của Không Sợ Minh, rốt cuộc ham chơi như thế nào cơ chứ…
Mới vừa rồi, Bắc Đẩu gặp qua Thu Thủy, từ trong miệng của Thu Thủy, biết được Diệp Oản Oản chính là Tóc Húi Cua ca, không cẩn thận giống như Thất Tinh vậy, đối với thân phận của Diệp Oản Oản, cũng hề có bất luận nghi ngờ gì.
Không đợi Diệp Oản Oản mở miệng, Bắc Đẩu vội vàng nói: "Phong tỷ, tỷ không biết đâu, mấy năm nay khi tỷ rời đi, Thiên Các Phủ lại tới không ít hàng mới mẻ, đảm bảo tỷ sẽ thích. Chờ có thời gian rảnh rỗi, chúng ta cùng đi!"
"Thiên Các Phủ..."
Diệp Oản Oản cũng không biết Thiên Các Phủ trong miệng Bắc Đẩu nói là cái gì, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu, nói một tiếng được.
"Tôi nói, tôi và Phong tỷ, có chuyện cần thương nghị! "
Giờ phút này, ánh mắt Thất Tinh, hoàn toàn lạnh xuống.
"Hả?" Nghe vậy, Bắc Đẩu đứng dậy, trên mặt mang theo một nụ cười châm biếm, bỗng nhiên trong lúc đó, Bắc Đẩu lại túm lấy cổ áo Thất Tinh: "Cậu con mịa nó có thấy phiền hay không, bày đặt trưng ra một tấm mặt người chết giả vờ với tôi làm cái gì?!"
"Buông ra!" Giọng nói của Thất Tinh thật giống như hàn băng vạn năm.
"Thế nào, muốn đánh lộn? Lão tử cũng có chút ngứa tay!" Bắc Đẩu bẻ bẻ cổ.
"Muốn đánh lộn, cút ra ngoài đánh!"
Trên ghế sa lon Diệp Oản Oản, lạnh giọng mở miệng.
"Phong tỷ..." Bắc Đẩu có chút ủy khuất nhìn về phía Diệp Oản Oản.
"Làm sao, tôi nói chuyện, các cậu đều không nghe thấy?" Diệp Oản Oản nói.
"Hừ!"
Lúc này, Bắc Đẩu hừ lạnh một tiếng, buông lỏng Thất Tinh, thở phì phò ngồi ở một bên: "Phong tỷ, tỷ thiên vị, rõ ràng là nó gây sự trước!"
Không cho Diệp Oản Oản cơ hội mở miệng, Thất Tinh đứng dậy, đi ra ngoài phòng hội nghị, cũng không quay đầu lại, nói: "Bắc Đẩu, theo tôi đi ra!"
"Phong tỷ, tỷ thấy đó... là hắn muốn tìm đệ gây chuyện, đến lúc đó, hắn cụt tay cụt chân, tỷ cũng đừng thương tiếc!"
Bắc Đẩu nói xong, cùng theo sau Thất Tinh, trong nháy mắt xông ra ngoài.
...
Diệp Oản Oản bên ngoài lãnh khốc, nhưng trong lòng thì sợ muốn chết.
Hai gã Bắc Đẩu và Thất Tinh kia, không có người nào là đèn đã cạn dầu. Lại như Bắc Đẩu kia, chỉ sợ cũng chỉ có ở bên cạnh Tóc Húi Cua ca mới sẽ ngoan ngoãn một chút, nếu như là đối diện với người ngoài, cũng là một dạng ăn sống nuốt tươi người khác.
Nhưng mà, đã vào hang cọp, còn muốn thoát thân, chỉ sợ cũng không dễ dàng!
Từ tình huống trước mắt mà xem, Bắc Đẩu đối với thân phận của nàng, vô cùng tín nhiệm, thế nhưng Thất Tinh...
Bên ngoài phòng họp, Bắc Đẩu nhìn chằm chằm Thất Tinh, mới vừa muốn động thủ, Thất Tinh lại nói: "Ngu xuẩn!"
"Ngươi nói cái gì!!" Bắc Đẩu trên trán gân xanh hiện lên.
"Nữ nhân kia, chưa chắc là thật!" Thất Tinh nói.
"Không phải thật?" Bắc Đẩu hơi sững sờ, chợt cười lạnh: "Bớt ở chỗ này đánh rắm, cô ấy chính là Phong tỷ, lão tử có thể ngay cả Phong tỷ cũng đều nhận sai?!"
Hắn và Phong tỷ lại là từng cùng nhau đi đánh nhau, ghẹo gái, đi dạo kỹ viện, sinh tử giao tình!
Mặc dù chẳng biết tại sao, nhưng nữ nhân kia mang đến cho hắn một cảm giác, chính là Phong tỷ!
Huống chi, mới vừa rồi Thu Thủy cũng xác nhận qua, không có khả năng sẽ sai lầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...