Editor: Hyna Nguyễn
-----------------
"Ây... Nhất định phải làm sao? " Giang Yên Nhiên giãy giụa nói.
Mặc dù cô đối với Diệp Oản Oản đã hoàn toàn tín nhiệm, nhưng cái này cô lại thật sự cho là không ổn lắm...
Diệp Oản Oản liếc cô một cái, cầm một cái gương đi qua "Chẳng lẽ cậu muốn lấy bộ dạng như một người bị chồng ruồng bỏ xuất hiện ở trước mặt bạn học toàn trường, làm cho tất cả mọi người đều biết chuyện cười của cậu sao?"
"Tớ đương nhiên không muốn, nhưng là, cậu thật sự muốn dẫn tớ đi đâu?"
Diệp Oản Oản sờ cằm một cái nói" Nếu như cậu không thích tạo hình tớ làm cậu thì cùng lắm là tớ cạo trọc cùng cậu, suy nghĩ qua một chút tớ còn chưa từng thử qua đầu trọc đâu!"
Nhìn biểu tình của Diệp Oản Oản tựa hồ như còn rất mong đợi muốn thử một chút.
Giang Yên Nhiên không phản đối nữa kéo ra khóe miệng nói " không cần vậy đâu, dù gì thì tớ cũng phải cám ơn cậu mà..."
Diệp Oản Oản lắc bả vai của đối phương, lại bắt đầu một bộ dạng như thần côn nói " Cậu đừng có làm bộ dạng như tráng sĩ Lang nha sơn chuẩn bị hy sinh oanh liệt có được hay không! Nói cho cậu biết ánh mắt của tớ khá tốt đấy! Nói cho cậu biết tớ nghĩ, cậu căn bản không thích hợp với phong cách tiểu thanh tân hoa sen tinh khiết, chính cậu nhìn ngực của cậu một chút đi, như vậy mà làm kiểu tiểu thanh tân được sao? Còn học Trầm Mộng Kỳ đi làm tiểu thanh tân! Có chút tự biết mình có được không?"
Giang Yên Nhiên trong nháy mắt bưng kín ngực, hai gò má đỏ bừng " Diệp Oản Oản! Cậu... Lưu manh..."
"Tớ đang nói sự thật được không! " Diệp Oản Oản rất là thèm thuồng mà xem thêm mấy lần nữa"Tin tưởng tớ, cậu rất thích hợp với vẻ đẹp nữ vương diêm dúa lòe loẹt quyến rũ diễm quang tứ xạ ngang ngược! Đầu tiên cậu phải thay đổi mai tóc đen dài thẳng này, tóc cậu quá ít, làm loại kiểu tóc này giống như rong biển dán trên đầu, cậu biết có bao nhiêu khó nhìn sao? Tóm lại ngày mai nghe lời tớ cậu phải đến tiệm làm tóc!"
Giang Yên Nhiên suy nghĩ một chút, nếu bị làm cho xấu đến mức không thể cho người khác biết cùng lắm thì mang cái mũ được rồi, vì vậy mở miệng nói " tóm lại cậu đừng để cho tớ tóc nhuộm xanh là được, cái khác tùy cậu nghĩ thế nào thì làm đi!"
"Cậu chắc chắn chứa? Tớ muốn cắt tóc ngắn cho cậu cũng nguyện ý? " Diệp Oản Oản hỏi.
Giang Yên Nhiên cười một tiếng "Tớ ngay cả người khác cũng không cần, còn thương tiếc đầu tóc này vì hắn mà lưu lại sao?"
Diệp Oản Oản hài lòng gật đầu " không tệ không tệ! Trẻ nhỏ dễ dạy!"
...
Một đêm trôi qua.
Tối hôm qua Giang Yên Nhiên không trở về ký túc xá, trực tiếp ở chỗ cô ngủ lại.
Buổi sáng, Diệp Oản Oản cũng không đánh thức cô dậy, rón rén rửa mặt xong liền đi học.
Bởi vì tối hôm qua ngủ rất trễ, Diệp Oản Oản một mực mệt mỏi rã rời, đến phòng học liền nằm ở trên bàn bắt đầu ngủ bù.
Ngược lại Tư Hạ bình thường ngủ từ đầu buổi đến cuối buổi, hôm nay một bộ tinh thần sáng lạng lóng lánh chói mắt hơn nữa hôm nay lại tới so với cô còn sớm hơn nhiều.
Thấy Diệp Oản Oản tới, đáy mắt thiếu niên nhất thời càng sáng ngời thêm vài phần, đem một khối bánh ngọt nhỏ tinh xảo như tác phẩm nghệ thuật đưa tới trước mặt cô " Oản Oản, ăn điểm tâm rồi sao? Cái này là bánh ngọt hạnh nhân ăn rất ngon, có muốn hay không nếm thử một chút?"
Nghe được bên cạnh truyền tới một thanh âm ôn nhu mà tất cả các thiếu nữ tha thiết ước mơ, Diệp Oản Oản lại chỉ cảm thấy như là một loại ma âm đoạt mệnh " tôi không thích ăn hạnh nhân."
Nghe được Diệp Oản Oản nói không thích ăn hạnh nhân, sắc mặt Tư Hạ hơi hơi cứng lên một chút, nhưng chỉ là thoáng qua rồi biến mất " vậy cậu thích ăn cái gì?"
Diệp Oản Oản cơ hồ muốn tan vỡ, thuận miệng qua loa lấy lệ nói " nhiều lắm, nói không hết."
Kính nhờ a đại ca! Đừng nữa nói chuyện với cô a! Ngươi biết hiện tại có bao nhiêu người nhìn cô chằm chằm không?
Thấy Diệp Oản Oản tinh thần không dao động, Tư Hạ hơi nhíu mày " Oản Oản, cậu tối hôm qua ngủ không ngon sao?"
Diệp Oản Oản hít một hơi thật sâu, tiếp tục như vậy không được, xem ra phải thả đại chiêu...Vì vậy, Diệp Oản Oản cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục duy trì nằm ở tư thế ngủ đó, bật thốt lên mà trả lời một câu " ừ, ngủ không ngon, bởi vì bạn trai tôi thật lợi hại."
Bên người... Một mảnh gió lạnh tĩnh mịch, không còn âm thanh nữa...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...